Nguyễn tổng thật muốn bỏ chạy về phòng.
Trong khoảng thời gian này dưới sự nỗ lực làm việc không ngừng và vượt qua khó khăn, cô tốt xấu gì ở trước mặt bà nội cũng biến thành bộ dáng chủ gia đình nói một không hai.
Còn trước mặt Khương Trăn Nguyệt thì sao? Cô đã từng là một Boss sấm rền gió cuốn.
Tiểu Hải......!Tiểu Hải thật sự rất quá đáng.
Đóng sầm cửa lại một cái "bốp", Nguyễn tổng tiêu cực tránh khách, ai cũng không gặp.
Cơm tối thực phong phú.
Một bàn lớn đồ ăn.
Tâm trạng của ba người đang ăn lại bất đồng.
Tần Hải Dao tự nhiên là tràn đầy tự tin, thần thanh khí sảng, sau khi cùng người yêu làm chuyện hạnh phúc nhất, hưởng thụ cá nước thân mật, nàng nghiễm nhiên thần thái đều không giống trước.
Lại nhìn Nguyễn nãi nãi như một con công bại trận, cúi đầu không nói một lời.
Khương Trăn Nguyệt đã từng nhìn thấy khẩu khí của Nguyễn Y Hàm đối với Tiểu Hải, rõ ràng là mười phần ác bá công......!Tại sao bây giờ lại không thể phản kháng?
Khương Trăn Nguyệt chính là tương đối phức tạp, kỳ thật từ trong lòng nàng hy vọng Tiểu Hải hạnh phúc, cũng biết chắc hai kẻ đáng thương này chung quy sẽ có một ngày như vậy, chính là......!Vô luận từ bề ngoài hay tính cách, Khương Trăn Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Nguyễn tổng hẳn nên là cường công, hiện tại như thế nào lại càng ngày càng nhược thụ?
Ánh trăng lượn lờ.
Nguyễn Y Hàm ôm chăn bông, một người vô lực yên lặng bi thương.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tần Hải Dao bưng đồ ăn bước vào.
Nguyễn Y Hàm vừa nhìn thấy nàng, lập tức ngạo kiều xoay đầu đi.
Tần Hải Dao mỉm cười, nàng đem đồ ăn đặt ở trên bàn, duỗi tay ôm lấy Nguyễn Y Hàm, "Còn tức giận sao?"
Từ góc độ của nàng mà nói, Nguyễn Y Hàm cực kỳ đáng yêu, giống như mèo con bị tổn thương lòng tự trọng, nhu cầu cấp bách muốn chủ nhân dỗ dành.
Nguyễn Y Hàm đẩy nàng, "Đừng lại gần tôi."
Tần Hải Dao mỉm cười nói, "Chị yên tâm, tay của em đang bị co rút, cho dù đến gần cũng phải nghỉ ngơi, sẽ không lại làm cái gì."
Nguyễn Y Hàm:............!
Tần a di biến thái này một lần không nói chuyện có phải sẽ chết không?
"Em đút chị ăn cơm được không, chắc đói lả rồi."
Đều đã một ngày.
Tần Hải Dao cũng có ngẫm lại một chút, chính mình có phải quá phóng túng hay không?
Chỉ là......!Nàng không khống chế được.
Có thể hoàn hoàn có được cô......!Nội tâm nàng còn lâu mới bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nàng vui vẻ đến sắp nổ tung, hưng phấn đến mức nóng lòng muốn đi ra ngoài chạy vài vòng hô to, Nguyễn Y Hàm là của Tần Hải Dao.
Theo tình hình này, nàng muốn nhìn một chút, A Hàm còn đẩy nàng ra như thế nào.
Thời điểm Tần Hải Dao gắp đồ ăn cho Nguyễn Y Hàm, cũng không biết là cố ý hay phản ứng thực sự, tay nàng run run, chiếc đũa thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Tần Hải Dao mỉm cười nói: "Thật ngại quá, túng dục quá độ, không nghe lời chị."
......!
Một phen đem chiếc đũa cùng đồ ăn đoạt lấy, Nguyễn Y Hàm uống canh, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Hải Dao: "Em đừng nhìn tôi như vậy......! Em đang nghĩ cái gì?"
Hai người ở bên nhau lâu rồi.
Một ánh mắt, một biểu tình của Tiểu Hải, cô đều có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau nó.
Tần Hải Dao véo véo khuôn mặt của Nguyễn Y Hàm, mỉm cười nói: "Chị muốn nghe lời nói thật sao?"
Nguyễn Y Hàm tránh nàng một chút, cô vươn tay cầm chăn bông quấn lấy chính mình từ đầu đến chân xem như một cách để bảo vệ thân thể, "Em nói đi."
Cô sợ cái gì?!
Tần Hải Dao nhìn cô bằng đôi mắt cười: "Em đang nghĩ, đôi tay này của em sau khi chiếm được Nguyễn tổng, nếu tương lai có một ngày bị Nguyễn tổng ruồng bỏ, nó có thể lại lần nữa có được người khác hay không."
Nguyễn Y Hàm thân mình cứng đờ, cô gắt gao nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không phải sao? Qua năm sau một tháng?"
......!
Tần a di cười cười, "Thời gian không còn nhiều lắm."
......!
Cái này rõ ràng do chính cô làm ra.
Tần Hải Dao đích xác cũng không có nói bừa, bất quá là dùng ước định trước kia ở thời điểm thích hợp nhắc nhở cô một lần.
Nhưng Nguyễn tổng cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều bị đau.
Cô nhìn Tần Hải Dao, nhìn Tần Hải Dao lúc này vẫn còn có thể cười, có một loại ẩn ẩn hận ý.
Để nàng có được người khác sao?
Cô hận không thể đem mười ngón tay của nàng đều cắn nuốt xuống.
Tình yêu, không phải phóng túng, không phải một mặt yếu thế.
Tần Hải Dao biết cách kiểm soát rất tốt.
Nàng chính là muốn làm cho Nguyễn Y Hàm khó chịu, làm cho cô cảm thấy không thoải mái, để cô có thể nhìn rõ trái tim của mình.
Nàng cũng có kiêu ngạo của mình được chứ?
Nàng nhất định phải khiến Nguyễn Y Hàm chính miệng nói "Đừng rời đi" chính miệng đối với nàng nói "Yêu".
Tần a di uy xong cơm, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Chị có thể đứng lên một chút không?"
Đứng lên làm gì?
Nguyễn tổng cười lạnh, cô sẽ không lại trở thành "Ngoạn vật" của nàng, bày ra những tư thế đáng xấu hổ đó.
Tần Hải Dao chỉ vào khăn trải giường, "Em muốn đổi khăn trải giường."
Nguyễn Y Hàm:......!
Đại khái cô thật sự bị nàng lăn lộn tàn nhẫn, Tiểu Hải cảm thấy mình hiện tại tùy tiện động một chút, Nguyễn Y Hàm đều sẽ giống như chim sợ cành cong.
Nhìn thấy cô sợ hãi, cũng không biết lúc ấy ai đó hết sức hưởng thụ, run thành như vậy, không cho nàng rời đi.
Đương nhiên, những lời này, Tần Hải Dao chỉ có thể nói thầm trong lòng, nàng không biết trước kia "Nàng" cùng Nguyễn tổng hình thức ở chung như thế nào, chỉ cảm giác giữa các nàng tựa hồ có chút rối rắm, cái gì cũng giấu ở trong lòng không nói ra, thật mệt mỏi.
Nguyễn tổng bị đuổi xuống giường, cô quấn chăn bông nhìn Tần Hải Dao cởi bỏ khăn trải giường.
Sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.
Tần a di quả thực......!Quả thực.
Nàng làm trò trước mặt Nguyễn Y Hàm, cầm một cái kéo, cắt bỏ phần đỏ sẫm còn sót lại trên khăn trải giường, cẩn thận cất đi.
Nàng muốn giữ nó làm kỷ niệm.
Nguyễn Y Hàm: "Em, em......"
Tần Hải Dao nhìn cô hơi mỉm cười: "Lần đầu tiên của chị, em muốn lưu lại."
Nguyễn Y Hàm cảm thấy mình từ đầu đến chân đều như bị thiêu đốt, cô không thể tưởng tượng nhìn Tần Hải Dao: "Em có biết xấu hổ hay không?"
Tần Hải Dao nhướng mày, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: "Đối với Nguyễn tổng thất thường như vậy, chốc lát muốn có được em, chốc lát lại muốn đẩy em ra, em đương nhiên phải không biết xấu hổ, bằng không em còn có thể bò lên trên giường của Nguyễn tổng sao?"
Từ ngày đầu tiên tới nơi này đã bị đuổi đi?
Nàng phải sử dụng thủ đoạn một chút.
Nguyễn Y Hàm:......!
Tại sao trước đây cô không nhận ra Tiểu Hải nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Không có cách nào, Nguyễn tổng đông cứng lên tiếng, "Đây là khăn trải giường của tôi, ai cho em cắt?"
Tần Hải Dao cười nhẹ, nàng nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Chị đều là của em."
Một cái khăn trải giường tính là gì?
Thật sự, một câu không chỉ đem Nguyễn tổng đang tức giận lập tức được xoa dịu, mà còn khiến cho trái tim cô đều tê dại.
Nếu đây là ở cổ đại, Tiểu Hải khẳng định là Tô Đát Kỷ cái loại chuyên câu dẫn người khác đến không còn đường sống.
Một ngụm đường, một cây đao, nàng chính là làm Nguyễn Y Hàm không còn nơi để trốn thoát.
Tần a di ôm khăn trải giường rời đi, chỉ để lại Nguyễn tổng một người bi thương ngồi ở trên giường hàm chứa nước mắt biên kịch một bộ phim trong đầu.
Tay Tần a di, có được người khác......!
Người kia hẳn cũng thực hạnh phúc đi, hẳn cũng sẽ muốn ngừng mà không được đi......!
Chính là, nàng làm sao có thể có được người khác?
Nàng là của cô.
Ở thời điểm Nguyễn Y Hàm nghĩ đến sắp hỏng mất, Khương Trăn Nguyệt bước vào, nàng nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Cậu khỏe không?"
Quả nhiên, thời khắc mấu chốt, vẫn là tình bạn đáng tin cậy hơn tình yêu.
Nguyễn Y Hàm cúi đầu, cô hiện tại có một loại muốn nói ra hết, "Không phải thực tốt."
Nguyệt Nguyệt sẽ an ủi cô.
Khương Trăn Nguyệt từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen, "Chậc chậc, cũng thật là, cậu nhìn xem cổ của cậu, xương quai xanh của cậu nơi nơi toàn là dấu vết."
Nguyễn Y Hàm hàm chứa nước mắt ngẩng đầu.
???
Khương Trăn Nguyệt thở dài thườn thượt thật lâu, nàng đỡ trán: "Tôi thật sự không thể tin được.........!Tôi thật sự không dám tin, A Hàm, cậu làm tôi quá thất vọng rồi, cậu cư nhiên lại nằm dưới!"
Mới vừa bị tình yêu thương tổn, hiện tại lại thu được lời nói rẻ rúng từ người bạn cô luôn xem là tốt nhất.
Nguyễn Y Hàm muốn hỏng mất, mắt thấy Khương Trăn Nguyệt đi ra ngoài, Nguyễn nãi nãi vừa mới vào tới, cô liền phẫn nộ nói: "Người tới làm gì? Nếu cũng là tới nhục nhã con, vậy người nghĩ cũng không cần nghĩ, xú lão thái thái, đi ra ngoài!"
Nguyễn nãi nãi bị mắng một trán mờ mịt, bà đi đến bên mép giường Nguyễn Y Hàm, cầm lấy quải trượng của mình không thể hiểu được: "Ta cũng không nghĩ tiến vào, ta chỉ là tới lấy lại đồ vật."
Nguyễn Y Hàm:............!
Trời xanh.
Người mở to mắt nhìn một cái đi!
Buổi tối.
Thời điểm Tần Hải Dao vào phòng ngủ, Nguyễn tổng đã nghiến răng nghiến lợi quay lưng đi.
Tần Hải Dao liếc cô một cái, cởi bỏ lớp trang điểm, đắp một chiếc mặt nạ xinh đẹp.
Nguyễn tổng quả thực đã kích hoạt năng lực chiến đấu cấp 10 của thời chiến tranh, lỗ tai dựng lên, tất cả các tế bào cơ thể đều trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Tiểu Hải vỗ vỗ mặt, mát xa làn da mình một chút, sau đó kéo chăn bông lên, từ phía sau ôm lấy Nguyễn Y Hàm, bàn tay nàng nhẹ vỗ về lưng cô: "Ngủ đi, em cũng mệt mỏi, biết chị rất chờ mong, ngày mai lại cho chị ăn no."
Nguyễn Y Hàm:......!
Nói xong, thân thể mềm mại của Tần Hải Dao dựa vào người cô, bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu của nàng.
"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối của em, Tiểu Hải yêu chị."
......!
Rõ ràng là tức giận, rõ ràng là phẫn nộ.
Nhưng khi nghe được giai điệu quen thuộc này, vành mắt Nguyễn Y Hàm đã ươn ướt, cô nhớ tới những đêm thống khổ chỉ có thể dùng thuốc ngủ và rượu đỏ làm tê liệt bản thân, cô cũng một lần lại một lần tự mình hát lên giai điệu ấm áp đó.
Khi đó, có bao nhiêu thống khổ.
Mà hiện giờ, cô có được Tiểu Hải......!
Trong bóng tối, Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn khuôn mặt của Tần Hải Dao, cô nhịn không được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, đến cuối cùng, cô hít sâu một hơi, đem nàng ôm ở trong lòng ngực, thấp giọng nỉ non nói: "Em là của tôi."
Mà Tần Hải Dao đã "Ngủ" khóe môi nhếch lên, trái tim trở nên mềm mại, nàng thoải mái dễ chịu nằm trong cái ôm ấm áp của cô.
Trầm luân một ngày.
Mắt thấy sắp đến Tết, trước không nói rốt cuộc quyết định ở đâu.
Nguyễn Y Hàm đang chuẩn bị đi làm, sáng sớm mí mắt có chút giật giật, cô nghĩ có thể là do túng dục quá nhiều, cô lắc đầu vội vàng đến Ức Dương.
Tần Hải Dao cũng đi theo cô, nàng thực ngoan ngoãn, thời điểm Nguyễn Y Hàm làm việc, nàng một mình sẽ ngồi trong văn phòng đọc sách, hoặc là dứt khoát ôm quần áo của cô đi ngủ.
Không ồn ào không làm loạn, thời điểm người ngoài tới, nàng cũng sẽ lễ phép mỉm cười.
Nguyễn Y Hàm có điểm chua xót, cô nhớ tới lời Tần nhị gia nói.
—— A Hàm, nếu có thể, hãy đối xử tốt với Tiểu Hải, con bé lúc trước, quá vất vả.
Trong lòng lần nữa dao động.
Nguyễn Y Hàm nghĩ, buổi tối, cô sẽ đưa Tiểu Hải đi xem cảnh đêm, thả lỏng một chút.
Hai người đang ăn cơm, hôm nay, Tiểu Hải mặc một chiếc váy dài màu trắng mà Nguyễn Y Hàm mua cho nàng, mái tóc dài chấm ngang lưng, nàng ôn nhu cắt miếng bít tết cho cô, trong mắt đều là sủng nịnh.
Nguyễn Y Hàm giả vờ như không nhìn thấy, cô vừa ăn hai ngụm, liền nhíu mày ngẩng đầu lên.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt Tần Hải Dao luôn nhìn về phía cô, tự nhiên nhận ra sự khác thường của cô, khóe miệng Nguyễn Y Hàm cong lên khinh miệt, cô nhìn người đứng ở hướng cửa sổ sát đất bên dưới.
Không thể tin được, ở địa phương này cũng sẽ gặp được người quen cũ.
Phía dưới.
Trịnh Nghị ngây ngốc nhìn Tần Hải Dao, trong tay của hắn còn kẹp điếu thuốc, tay kia thì cầm theo một chai rượu, tóc có chút hỗn loạn, nhìn dáng vẻ giống như đang vội vã.
Đã lâu không gặp, Trịnh tổng cũng già đi không ít, chỗ nào còn có tây trang giày da phong độ đã từng.
Từ sau khi thoát chết dưới tay Tần Thấm, hắn đã đưa ông nội về quê sinh sống.
Nhưng về sau......!
Từ đơn giản đến sang trọng thì dễ mà từ sang trọng trở thành đơn giản mới