Nguyễn đại tiểu thư đã có một ngày thật sự không thuận lợi.
Không chỉ tài khoản mạng bị đóng băng, không đăng nhập được, cô vừa tan học mới lắc lư đến cổng trường, nghĩ cùng Nguyệt Nguyệt đi mua chút đồ uống gì đó thì đã bị chặn lại.
Người bên tam trung hừng hực đổ xô đến.
Một nhóm các cô gái với mái tóc đầy màu sắc tụ tập vây quanh, lúc này, vì cùng Ức Đức hẹn đánh nhau, bọn họ cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng.
Cầm đầu tam trung là lão đại Phó Ái Du khá xinh đẹp, có hình xăm trên cánh tay phải, dựa vào xe máy, một tay bóp điếu thuốc, nhướng mày nhìn Nguyễn Y Hàm.
Tóc dài tung bay trong gió, mi thanh mục tú, trên lỗ tai còn đeo khuyên tai màu đen.
Lão đại của tam trung so với lão đại của Ức Đức còn xuất sắc hơn nhiều.
Nguyễn Y Hàm cùng Khương Trăn Nguyệt vừa ra tới đã bị người vây quanh, cơ hồ theo bản năng, Nguyễn Y Hàm đem Khương Trăn Nguyệt kéo đến phía sau mình, cô hạ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta quá ít người, tôi chống đỡ trước, cậu trở về gọi người đi."
Khương Trăn Nguyệt không đi, nàng vô cùng thành thạo lấy từ trong túi ra một thứ giống như sợi dây sắt, mạnh mẽ ném, "Muốn chết cùng chết!"
Nguyễn Y Hàm cực kỳ cảm động, cảm thấy có thể cùng nàng đồng sinh cộng tử, có một số việc muốn nói ra, "Nguyệt Nguyệt, hôm nay tôi không cẩn thận làm gãy son môi mới mua của cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Khương Trăn Nguyệt cắn răng, nàng nhìn người bên cạnh điên cuồng giãy dụa: "Buông tôi ra, tôi muốn giết chết cậu ấy!"
A Hàm:......
Mọi người lùi lại phía sau, ai......!Ai cũng không dám ấn nàng.
Những năm tháng thanh xuân vô tri đó.
Tình bạn chết tiệt này luôn là cảm động nhất.
Lúc Tiểu Hải vẫn đang nằm sấp trong phòng học, nghe Uông Uông nói Nguyễn Y Hàm bị đánh, nàng lập tức ngồi dậy, không nói hai lời liền lao ra ngoài.
Đại Mã:......
Hắn vừa rồi còn thấy Tiểu Hải hô hấp nặng nề, bộ dáng rất thống khổ.
Uông Uông mang người không nhiều lắm.
Thời điểm tới đây, trên mặt Khương Trăn Nguyệt đã có vết xước, Nguyễn Y Hàm càng đáng thương hơn, hoành hành ngang ngược lâu như vậy, lại bị một đống người ấn chặt.
Phó Ái Du hút thuốc, ngồi ở trên xe máy, một tay vuốt ve mặt Nguyễn Y Hàm: "Hôm nay muốn tôi thả em cũng được."
Mọi người đều nín thở.
Người của Tam Trung trong lòng thầm sảng khoái, bị khi dễ nhiều lần như vậy, khó có được lão đại nổi giận, lúc này đây, khẳng định phải nói lời nhục nhã gì đó để rửa mối nhục trước kia đi.
Phó Ái Du phun ra một làn khói, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi."
Mọi người:......
Nguyễn Y Hàm đỏ đậm đôi mắt, "Cô giết tôi đi!!!"
Phó Ái Du:......
Đến mức này sao? Cô liền tức giận như vậy sao?
Phó Ái Du là đối thủ một mất một còn của Nguyễn Y Hàm, hai người từ nhỏ liền bắt đầu đánh nhau, hai trường học cách nhau rất gần, một trường công lập và một trường tư thục, công lập khinh thường tư thục, cảm thấy cả đám bọn họ từng ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, tư thục thì lại càng khinh thường công lập, cảm thấy một đám ngốc nghếch mang mắt kính từng ngày chỉ biết nhìn chằm chằm sách vở học tập.
Duy chỉ có hai đại lão lớn lên đều khá xinh đẹp, trước đây cũng có người đã vào diễn đàn bàn tán về dung mạo hai người, không nghĩ tới hôm nay thật sự chờ được rồi.
Fan CP trộn lẫn trong đám đông đều rơi nước mắt.
Hạnh phúc này đến quá đột ngột.
Tam trung lần này tới làm người không kịp phòng ngừa, Nguyễn Y Hàm căn bản không có thời gian để gọi điện cho bạn bè, hơn nữa hôm nay là thứ sáu, rất nhiều lớp buổi chiều không có tiết học, người cũng gom không đủ.
Cô ngày thường lợi hại cũng chỉ là khoa chân múa tay, cùng người trong trường đánh nhau một chút còn được, giống như đùa giỡn, nếu thật sự cùng trường khác động tay, cô căn bản không có đường đánh trả.
Huống chi, đại đội của tam trung hùng mạnh, áp đảo đến mức không ai dám bước tới.
Phó Ái Du đang muốn vuốt mặt Nguyễn Y Hàm trêu chọc vài câu, trong đám người, Tiểu Hải hai tay đút túi đứng ra: "Đừng chạm vào cô ấy."
Mọi người theo âm thanh cùng nhau quay đầu lại.
Nguyễn Y Hàm cũng lắp bắp kinh hãi, Tiểu Hải vẫn đang mặc đồng phục, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng nhìn Phó Ái Du, hai tay đút trong túi, khuôn mặt tinh xảo vẫn là bộ dáng "Người sống chớ lại gần."
Nửa năm nay, có lẽ là do thay đổi khí hậu, Tiểu Hải lại cao hơn không ít, trong đống trẻ con này ít nhiều có một loại cảm giác hạc đứng giữa bầy gà, nhưng nàng quá gầy cùng mảnh khảnh nên không có sức thuyết phục gì.
Phó Ái Du vừa nhìn thấy khó có được tiếng nói lại là một "cô gái ngoan ngoãn", nàng nhịn không được nở nụ cười, "Mỹ nữ, em đang nói chuyện với tôi sao?"
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm nàng ấy, lại nhìn Nguyễn Y Hàm bị người khác ấn, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng đã thật lâu không có đánh nhau.
Một nữ sinh bên cạnh Phó Ái Du kinh diễm nhìn Tiểu Hải, đánh giá từ trên xuống dưới, wow, Ức Đức từ khi nào lại có một tiểu mỹ nhân như vậy?
"Cô trở về đi, không phải thân thể không thoải mái sao?!"
Nguyễn Y Hàm chật vật giãy giụa, cô không nghĩ đem Tần Hải Dao dính vào chuyện này, nàng thích khóc như vậy, quay đầu nếu bị thương sẽ lại khóc nhè.
Tần Hải Dao nhìn cô, nàng nâng tay kéo khóa đồng phục trên người.
Bởi vì là học sinh mới nên nàng chỉ có bộ đồng phục này, phải đợi một thời gian nữa mới có thêm đồng phục, không thể làm hỏng được.
Cởi áo khoác.
Bên trong Tiểu Hải mặc một chiếc áo thun bó sát người, dáng người phát dục so với đám bạn cùng lứa bên cạnh đều vượt mức quy định, nàng không có nhiều lời chỉ chậm rãi đi về hướng Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm vĩnh viễn không quên được.
Ngày đó, Tiểu Hải có bao nhiêu khốc suất cùng kiêu ngạo.
Nàng giống như một quả thuốc nổ, phiên tạc đám người.
Đi đến đâu, thắng đến đó, không gì cản nổi.
Nửa giờ sau.
Tố Vân không thể tin được nhìn Tiểu Hải với đôi môi có vết xước đứng ở cửa phòng học cùng Nguyễn Y Hàm vẻ mặt ngọa tào phản ứng như cũ không có khiếp sợ.
Bà hít sâu một hơi, hung tợn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Chờ cho ta!"
Lúc này mới mấy giờ, cư nhiên mang theo Tiểu Hải bắt đầu đi đánh nhau.
Tố Vân không bao giờ nghĩ rằng chủ lực của cuộc chiến này thực sự là Tiểu Hải.
Khi chủ nhiệm mở máy theo dõi ngoài cửa cho bà xem, Tố Vân nghẹn họng nhìn trân trối Tiểu Hải như thế nào nhảy vào đám người, lại như thế nào "Anh hùng cứu mỹ nhân" đem con gái bà cứu ra.
......
Tới buổi tối.
Hai người về đến nhà.
Tố Vân vẻ mặt âm trầm ngồi trên sô pha, bà khoanh tay nhìn hai người.
Nguyễn Y Hàm vẫn như cũ mang theo khuôn mặt cợt nhả, còn Tiểu Hải lại rũ mi mắt, chờ phê bình.
Trước kia, thời điểm nàng lần đầu bị người khi dễ, cũng từng đánh trả.
Chỉ là môi trường nước ngoài khác với trong nước, nàng đánh trả một lần thì lần sau sẽ bị tấn công tàn nhẫn hơn, thậm chí là bị tập thể công kích.
Tần Thấm luôn chỉ quan tâm đến việc học của nàng, không quan tâm đến việc hằng ngày của nàng cùng các bạn trong lớp ra sao, hơn nữa còn cho rằng con gái mình không chăm chỉ học hành, chỉ biết đánh nhau gây chuyện, thậm chí còn răn dạy vài câu.
Dần dần, Tiểu Hải liền dưỡng thành tính nhẫn nhục chịu đựng.
Tố Vân nhìn hai người: "Ta để cho hai con hòa hợp ở chung, ở cũng thật tốt, còn dám cùng đi đánh nhau sao?"
"Mommy, con ——" Nguyễn Y Hàm đang muốn nói chuyện, Tố Vân đã đen mặt: "Con ngồi im cho ta!"
Ai cũng có tuổi dậy thì.
Cũng biết tuổi trẻ khinh cuồng đánh nhau gì đó cũng là bình thường.
Nhưng bà muốn thiết lập tam quan chính xác cho hai người, sắp tới cũng đã lên cao trung, động một chút liền đánh nhau thật không tốt.
Tiểu Hải trầm mặc trong chốc lát, nàng nhẹ giọng nói: "Dì, thực xin lỗi."
Sau đó, nàng liền xoay người đi đến trước vách tường, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Tố Vân nhìn thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, bà đi qua vuốt tóc Tiểu Hải một chút: "Được rồi, dì cũng không thật sự muốn giáo huấn con."
Tiểu Hải cắn cắn môi, nàng nhìn Tố Vân, Tố Vân nhìn vào mắt nàng: "Ta sẽ không nói cho mẹ con biết."
Một câu, giống như thuốc an thần làm Tiểu Hải thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Y Hàm không có mặt mũi kia, từ sau khi nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn của Tiểu Hải, đối với nàng lập tức nhìn với cặp mắt khác xưa, cô tung ta tung tăng đi đến bên cạnh Tiểu Hải, cùng nàng đối mặt với vách tường.
Tố Vân dở khóc dở cười: "A Hàm, con đang làm gì vậy?"
Nguyễn Y Hàm vẫy vẫy tay: "Ai nha, mẹ, mẹ đừng để ý đến bọn con, mẹ đi nhanh đi."
Đây là cao thủ giao lưu, mẹ cô sẽ không hiểu.
Tiểu Hải:......
Tiểu Hải trải qua trận chiến hôm nay, không chỉ tạo ra danh vọng cùng thanh thế ở Ức Đức và tam trung, mà còn khiến Nguyễn Y Hàm dấy lên một trái tim sùng bái đối với nàng.
Cô cũng không còn dùng chân đá người ta tới lui như lúc đầu, mỗi ngày đều chạy phía sau kêu: "Tiểu Hải", "Tiểu Hải", hai người trong tiếng hoan hỉ của người Nguyễn gia nhanh chóng quen thuộc.
Sau khi quen thuộc.
Nguyễn Y Hàm đối với Tiểu Hải đã biểu hiện ra một "dục vọng bảo hộ" tự nhiên.
Mỗi ngày, thời điểm nàng gọi video cùng Tần Thấm, cô đều giống như cảnh khuyển nghe thấy tiếng động là chạy tới, đứng sừng sững bên cạnh Tiểu Hải, sợ Tần Thấm lại nói cái gì làm Tiểu Hải buổi tối một mình trộm khóc thút thít.
Có một lần, Tần Thấm từ xa kiểm tra Tiểu Hải đánh đàn không phải thực vừa lòng, làm nàng đứng quay mặt vào tường tự kiểm điểm, Nguyễn Y Hàm một phen kéo người lại đây, cô lạnh lùng nhìn Tần Thấm: "Dì, Tiểu Hải là một người độc lập tự chủ, cô ấy đã trưởng thành, không còn là con búp bê của dì nữa, cô ấy cũng có lòng tự trọng có linh hồn."
Tiểu Hải bên cạnh nghe xong trong mắt một mảnh ẩm ướt.
Nguyễn Y Hàm không đợi Tần Thấm nói chuyện, cô lớn giọng "Alo" vài tiếng? Kéo cổ họng hô, "Tín hiệu không tốt, con cúp máy trước đây."
Trực tiếp cúp điện thoại
Tần Thấm:......
Tiểu Hải nhìn cô, đôi mắt hồng hồng, dùng sức nắm lấy tay Nguyễn Y Hàm.
Đương nhiên, ngoài việc bảo hộ, Tiểu Hải phát hiện Nguyễn Y Hàm thật sự rất ấu trĩ.
Ví dụ, cô rất thích cứu trợ những chó mèo lang thang, ở đường cái nhìn thấy, nếu bị thương cô liền mang về nhà, sau đó sử dụng tiền túi của mình đến bệnh viện thú cưng để chữa trị rồi lại ném nó vào nhà máy của cha mình, trở thành người canh gác.
Chó trông coi Ức Dương vốn là đức mục đặc biệt thuần chủng, mới mấy tháng, đội ngũ đã lớn mạnh đến mức vừa đi vào, một loạt chó không ngừng gào thét điên cuồng.
Nguyễn Niên không còn cách nào khác, hắn kéo con gái thương lượng: "A Hàm, ba biết trong lòng con lương thiện, nhưng sân cũng có dung lượng."
Nguyễn Y Hàm nghe xong không hé răng, nhưng cũng minh bạch ý tứ ba mình.
Từ đó về sau, trên cơ bản trong túi xách của cô luôn mang theo thức ăn cho chó mèo, nhìn thấy những con vật nhỏ lang thang liền sẽ cho ăn.
Tiểu Hải mỗi ngày đều cùng cô tan học, nhìn cô ngồi xổm ở đó cho chó đi lạc ăn, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Nguyễn YHàm.
Nguyễn Y Hàm vuốt ve đầu chú chó đi lạc, nhẹ nhàng thở dài: So với mày, tao hạnh phúc biết bao."
Tiểu Hải:......
Nguyễn Y Hàm: "Ăn nhiều một chút, sau này tỷ tỷ xinh đẹp còn có thể tới đây đút cơm cho bọn mày, bọn mày phải khéo léo một chút, băng qua đường gì đó nhớ nhìn xe, đừng để bị đụng ngã biết không."
Tiểu Hải:......
Thậm chí vào một buổi chiều tự học sấm chớp ầm ầm, Nguyễn Y Hàm vì cứu một tổ mèo con mới sinh kia, cô khoác áo mưa liền đi ra ngoài, chờ ôm một tổ mèo con mới sinh trở về, trên người đều ướt đẫm, trên cánh tay còn có dấu vết mèo cào, cô cười ha hả nói: "Lát nữa phải đi tiêm, mèo mẹ này quá lợi hại, nếu tôi không đến cứu bọn nó, ở trong mưa một đêm như vậy, tất cả đều muốn over."
Nguyễn Y Hàm sợ nhất là tiêm, nhìn vết cắn trên cánh tay cô, Tiểu Hải thực đau lòng, nàng đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó, bất thình lình, bên cạnh có một ánh mắt nóng bỏng làm nàng ngơ ngẩn.
Chủ nhân của ánh mắt kia là Khương Trăn Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt vẫn là bộ dáng cũ, nàng đi qua không chút khách khí nói: "A Hàm, cậu đúng là đầu đất, như thế nào không biết mặc áo mưa?" Nàng quay đầu lại: "A, mọi người nhìn đám mèo này xem, có thích hay không?"
Tổng cộng có bốn con mèo con, đi theo một con mèo mẹ mù mắt bị rách chân, cuộc sống sau này có thể tưởng tượng được.
Khương đại tiểu thư hô như vậy, mọi người xung quanh đều vây xem, ai nấy đều là công tử nhà giàu đại tiểu thư, tình yêu lan tràn, nuôi một con mèo còn thành vấn đề sao?
Cuối cùng, Khương đại tiểu thư đem con mèo mẹ xấu xí cùng mèo con nhỏ nhất thu nhận.
Trước khi đi, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Cậu về sau cũng bớt thiện lương lại, thiên hạ lưu lạc nhiều chó mèo như vậy, cậu cứu được hết sao?"
Nguyễn Y Hàm cười tủm tỉm cũng không tức giận, "Vậy cũng không thể thấy chết không cứu, có thể giúp thì giúp một phen đi."
Tiểu Hải nghe xong không hé răng, nàng yên lặng đứng phía sau Nguyễn Y Hàm, thời điểm tới bệnh viện tiêm, Nguyễn Y Hàm la hét ầm ĩ đến chấn kinh hồn vía, bác sĩ đều bị dọa đến run rẩy.
Buổi tối, ba mẹ không có ở nhà, vì thưởng cho A Hàm, Tiểu Hải cố ý làm cho cô món dấm đường.
Tay nghề của Tiểu Hải đặc biệt tốt, so với ba mẹ còn tốt hơn, không khác gì đầu bếp.
Nguyễn Y Hàm ăn đặc biệt vui vẻ, "Tiểu Hải, sau này ai cưới được cô thì người đó sẽ hạnh phúc."
Tiểu Hải cười cười, nàng lau mồ hôi trên chóp mũi cho Nguyễn Y Hàm, "Cô sẽ là một người hạnh phúc."
Nguyễn Y Hàm căn bản không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của nàng, ôm lòng thành kính đối với thức ăn, chuyên tâm ăn cơm.
Đương nhiên, tỷ tỷ xinh đẹp trừ bỏ tâm địa thiện lương, thành tích học tập cũng là một điểm ưu sầu lớn của cha mẹ.
Thời điểm Tiểu Hải vừa tới, còn không có đối lập.
Nhưng Tiểu Hải người ta, ngủ muộn, dậy sớm, thành tích lúc mới bắt đầu chỉ đạt vị trí hơn hai mươi, bất quá ngắn ngủi hai tháng liền lọt vào top 5, mơ hồ còn có xu thế chiếm vị trí thứ nhất.
Một sự tương phản lớn như vậy.
Tố Vân nhịn không được cảm khái, bà gọi con gái tới: "Con cũng nên học hỏi Tiểu Hải tỷ tỷ một chút, đọc nhiều sách vào, sang năm con đã lên cao trung, còn lăn lộn như vậy mãi sao?"
Nguyễn Y Hàm là một đứa trẻ đặc biệt biết hưởng thụ cuộc sống, cô thoa son môi, mím môi nói: "Vâng, con biết rồi."
Nói là biết rồi.
Nguyễn Y Hàm cũng không phải một chút tâm nhãn cũng không có, cô ít nhiều cảm giác được Tiểu Hải đối với cô không giống như đối với muội muội.
Đã gần ba tháng, nàng đối với người khác đều không nóng không lạnh, duy chỉ có đối với cô là thực sủng nịnh, trên cơ bản