Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

82: Phiên Ngoại 11


trước sau


—— Tôi muốn em giúp tôi tắm, được không? Muội muội?
Mấy câu nói này khiến Nguyễn Y Hàm mặt đỏ tai hồng, thật giống như một chút bí mật nhỏ trong nội tâm bị chọc thấu.
Cô quay đầu nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải nhìn cô, trong mắt tràn đầy "Chân thành".
Thói ở sạch của Tiểu Hải ngang ngửa với cô, cô biết, không có khả năng lăn lộn một ngày như vậy mà không tắm rửa, hơn nữa Tiểu Hải chưa bao giờ muốn bất luận kẻ nào ngoài trừ cô đi đụng vào nàng, Nguyễn Y Hàm cũng biết, tưởng tượng như vậy......!Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, gian nan gật đầu: "Được rồi."
Đỡ Tiểu Hải vào phòng tắm, Nguyễn Y Hàm bọc màng bảo vệ cho chân nàng trước, lại bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước.
Nàng như vậy, nhất định là không thể ngâm mình trong bồn tắm, chỉ có thể chịu khó một chút.
Tiểu Hải đều đứng không vững, cô phải đến đỡ nàng.
Nguyễn Y Hàm hai mắt thẳng tắp ngồi thử nhiệt độ nước, mặt Tiểu Hải có chút nóng: "Được chưa?"
Nàng đã ngồi ở đây xem Nguyễn Y Hàm thử nhiệt độ nước gần mười phút.
Kỳ thật nàng cũng thẹn thùng, nàng cũng khó có thể mở miệng, chỉ là......! Nàng nhớ đến năm ngoái thời điểm mới tới, mỗi lần nàng tắm rửa, Nguyễn Y Hàm đều vui vẻ nói: "Cùng nhau tắm không tỷ tỷ?", khi đó nàng có bao nhiêu hoảng loạn cùng thẹn thùng, hiện tại A Hàm nên cảm nhận được đi.
Tỷ tỷ báo thù, mười năm chưa muộn.
Thời điểm cởi quần áo.
Tay Nguyễn Y Hàm đều run rẩy, Tiểu Hải cũng cúi đầu, thậm chí nàng còn muốn nhắm mắt lại.
Từ nhỏ đến lớn.
Nàng chưa bao giờ ở trước mặt người khác không mặc gì như vậy.
Làn da trắng nõn của nàng giống như mỡ dê, Nguyễn Y Hàm không thể tránh khỏi đụng phải hô hấp cũng rối loạn, áo của Tiểu Hải cởi ra, quần cũng cởi ra, đến lúc đồ lót, cô mới chạm vào, Tiểu Hải liền run rẩy, tay cô cũng nóng bỏng theo.
"Tôi, để tôi tự mình cởi đi......"
Tiểu Hải chấn kinh như nai con, mặt đỏ lên cúi đầu tự cởi nút thắt.
Thẳng thắn như vậy đối với nhau......
Nguyễn Y Hàm xoay người đi lấy vòi phun, điều chỉnh nhiệt độ nước, giống như tự lừa mình dối người chuyển hướng chú ý tắm rửa cho Tiểu Hải.
Dáng người của Tiểu Hải thật tốt quá.
So với nàng, cô thật sự được coi như một cái sân bay.
Lúc trước, trong khoảng thời gian tình cảm này còn chưa bị người đâm thủng, trong lòng Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải thật sự giống như một người thân, một người nhà, sự tồn tại của tất cả mọi thứ, cô che chở nàng, cô quan tâm nàng......
Nhưng hôm nay......
Dòng nước chảy xiết theo thân thể nàng trượt xuống, Nguyễn Y Hàm vọt lên bắt đầu giúp nàng thoa sữa tắm.
Này quả thực......
Tiểu Hải hối hận, nàng không nên đánh giá cao chính mình như vậy để "Trả thù" Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm cơ hồ nhắm hai mắt lại, mặt cô đỏ bừng, thật sự nghiêm túc xoa xoa thân thể cho Tiểu Hải.
Bàn tay phục vụ cho nàng dường như mang theo một ngọn lửa, nhàn nhã mà...!Tùy ý làm bậy.
Nguyễn Y Hàm vốn nhắm mắt lại một chút, nhưng đến cuối cùng, cô cảm giác Tiểu Hải run rẩy, lập tức duỗi tay ôm lấy nàng.
Nguyễn Y Hàm cho rằng nàng bị làm sao, lập tức mở mắt, Tiểu Hải hai tay ôm lấy cô, cắn môi cúi đầu: "Tôi đứng không vững."
Sức lực cả người phảng phất đều trôi đi.

Được tại -- trumtruyeИ.


V n --
Lần tắm rửa này.
Tiểu Hải dán sát vào Nguyễn Y Hàm, tuy rằng thân thể chịu vô tận tra tấn, nhưng nàng cũng được như ý nguyện nghe tiếng tim đập như sấm của A Hàm.
Một tiếng, lại một tiếng, cơ hồ muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Tuổi dậy thì.
Tuy rằng thân thể phát triển nhanh chóng, hormone kịch liệt phiêu tán.
Ít nhiều, tất cả mọi người đều tiếp xúc với các vấn đề liên quan đến tình dục.
Tâm tư của Tiểu Hải đều ở chuyện học tập, những vấn đề tế nhị kia sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời giờ của nàng, cho nên khi đó nàng cũng chỉ là trong lòng nhiều lắm có chút chú ý, có thể nói cái gì thực tiễn câu dẫn, nàng cũng không hiểu được, hết thảy đều là thuần túy xuất phát từ nội tâm chân thật.
Nhưng còn A Hàm thì sao?
Bên cạnh cô ngoại trừ Uông Uông ngốc nghếch không nói, thì Nguyệt Nguyệt bởi vì vẽ tranh đã sớm tiếp xúc với cơ thể con người, nàng rất thản nhiên, chính là thân thể sơn dầu nàng cũng vẽ không ít, trong mắt nàng, đây càng giống như một loại nghệ thuật.
Nguyễn Y Hàm đã từng đi qua phòng vẽ tranh của nàng, nhìn thấy nàng vẽ một người mẫu khỏa thân, kinh hãi nhảy ra ngoài thiếu chút nữa đụng vào khung cửa.
Khương Trăn Nguyệt thực vô ngữ: "Cậu tốt xấu gì cũng 16 rồi, đến mức này sao? Làm cho mình giống như đại bạch thỏ."
Đến nỗi......
Đã từng, trọng tâm của Nguyễn Y Hàm đều là nghịch ngợm gây sự, cùng ba mẹ đấu trí đấu dũng, còn có chơi bóng rổ đặc biệt hơn người.
Căn bản cũng không có để ý đến phương diện này.
Mà hiện giờ......
Tiểu Hải tắm rửa xong đi nằm trên giường, cô lại ngâm mình trong bồn tắm, nước lạnh kia khiến cô tỉnh táo không ít.
Nhưng cho dù như vậy, thân thể cùng trong lòng lửa nóng vẫn không phai được.
Nguyễn Y Hàm rốt cuộc nhịn không được cầm lấy di động, cô tìm tòi một chút.
—— Thấy một người khỏa thân, cả người sẽ nóng lên làm thế nào để giảm bớt.
Nhiều cư dân mạng hiện tại thật không đáng tin.
Câu trả lời bên dưới phần lớn có thể được quy thành hai loại.
Một loại là không đứng đắn.
—— Đi trực tiếp nhào tới người khiến cô phản ứng, cỡ nào đơn giản!
Một loại khác lại tương đối hàm súc hơn, tự mình tiêu hóa.
—— Cô có thể sử dụng mười ngón tay của chính mình.
Đối với "Tiểu đơn thuần" A Hàm mà nói quả thực chính là một cánh cửa khác trong cuộc đời.
Cô giơ tay lên, theo tiếng nước ào ạt, nghiêm túc nhìn nhìn.
Thật là mảnh khảnh, ngón tay thon dài......
Cứ như vậy, A Hàm thành công chuyển sự chú ý của mình lên ngón tay, chờ cô đi ra, Tiểu Hải còn quấn chăn, giống như một con búp bê vải ở trên giường chờ cô.
A Hàm thở dài, cô đi qua: "Tôi sấy tóc cho chị."
Thật sự Tiểu Hải đều bị cô dưỡng thành thói quen.
Tiểu Hải nở nụ cười, nàng từ phía sau tới gần trong lòng ngực Nguyễn Y Hàm.
Tóc rất thơm và mềm mại.
Nguyễn Y Hàm sấy đến nghiêm túc, thậm chí vì giảm bớt sự mệt mỏi cho Tiểu Hải, mười ngón tay cô nhẹ nhàng xoa bóp da đầu nàng.

Cái loại cảm giác này làm cho Tiểu Hải cả người nổi da gà, giống như có dòng điện chạy qua, thân thể của nàng bất giác cuộn tròn một chút, tay bắt lấy quần áo của Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm nhìn bàn tay nàng nắm lấy quần áo mình, cô đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Hải so sánh một phen, vui vẻ nói: "Tiểu Hải, Tiểu Hải, chị xem."
Tiểu Hải còn đắm chìm trong loại cảm giác kỳ dị xa lạ này, nghe thấy A Hàm nói, nàng đem ánh mắt dừng ở trên ngón tay.
Nguyễn Y Hàm hiện đã cao 1m70, mà Tiểu Hải lúc này chỉ có 1m65, bàn tay của nàng không to bằng bàn tay A Hàm, ngón tay cũng không dài như cô.
Nguyễn Y Hàm giống như đã tìm được sự tự tin của mình, cô vui vẻ: "Nhìn bàn tay nhỏ của chị, thật giống như Doraemon."
Tiểu Hải:......
Nàng cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình, lại nhìn bộ dạng vui vẻ của A Hàm, cong cong khóe môi.
Không đi tranh cãi với cô về điều này.
Từ huấn luyện quân sự hai người giận dỗi, A Hàm đơn phương chiến tranh lạnh, Tiểu Hải đã thật lâu không có như vậy rúc ở trong lòng ngực Nguyễn Y Hàm ngủ.
Nàng tưởng niệm cái ôm ấm áp này, tưởng niệm hương vị trên người cô.
Tay A Hàm nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiểu Hải, trong đầu đủ loại chuyện lung tung lộn xộn, cô hiện tại đang ở thời kỳ mới biết được tình cảm của mình vừa vui vẻ vừa sợ hãi.
Cô không phải vì chính mình sợ hãi, mà là vì Tiểu Hải.
Dì Tần kia đáng sợ đến mức khiến người ta tức giận, yêu cầu đối với Tiểu Hải hận không thể chính xác đến từng phút từng giây.
Còn có, Tiểu Hải đối với cô......
Nguyễn Y Hàm cúi đầu, cô nhìn Tiểu Hải một chút, Tiểu Hải thật sự rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong vòng tay cô, một tay còn nắm lấy góc áo, giống như sợ cô rời khỏi.
Nàng hẳn cũng thích cô đi.
Nguyễn Y Hàm mím môi, tình yêu, luôn khiến người ta không tự tin lại nghi thần nghi quỷ.
A Hàm trong chốc lát cảm giác Tiểu Hải là thích mình, trong chốc lát lại cảm giác hai người không phải thực xứng đôi.
Cô không bao giờ biết tự ti là gì.
Chính là Tiểu Hải thật sự quá ưu tú, liền cảm giác nàng giống như sự tồn tại không chân thật của tạo hoá.
Còn cô thì sao?
Cũng chính là xuất thân gia đình tốt, lớn lên xinh đẹp, người cao một chút......
Đêm đó, Nguyễn Y Hàm trắng đêm không ngủ, cô suy nghĩ rất nhiều, mà nguồn gốc của tất cả các vấn đề đều là Tiểu Hải.

Đương nhiên, còn có một bộ phận lớn não bộ bị hình ảnh vừa nãy tắm rửa chiếm cứ, làm cô tâm thần không yên.
Ngày hôm sau đi học.
A Hàm như cũ cõng Tiểu Hải.
Cô thật sự không phải khoác lác, nói được làm được, khiến ba mẹ cô vui mừng lại chua xót.
Khương Trăn Nguyệt và Uông Uông đều tấm tắc khen ngợi, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy A Hàm hầu hạ qua ai.
Vốn dĩ vị trí của Tiểu Hải xếp ở giữa, bên cạnh nàng là một nam sinh đeo mắt kính trông rất nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là phẩm học kiêm ưu, Nguyễn Y Hàm đi qua, đĩnh đạc vỗ vỗ lưng người ta: "Đi phía sau ngồi."
Nam sinh run rẩy liền đi ra phía sau.
Vừa mới đi học, thanh danh của Nguyễn Y Hàm đã lan truyền khắp trường, đương nhiên, không phải vì cô xinh đẹp hay dáng người thon dài, mà bởi vì nghe đồn bạn gái của học trưởng khóa trên khi dễ bằng hữu của cô, hình như là cố ý đẩy ngã xuống mặt đất.
Ngày hôm sau, học trưởng cùng bạn gái đều ngoài ý muốn té ngã, nghe nói một trận té ngã còn nghiêm trọng hơn bằng hữu của cô.
Ai cũng không dám nói là Nguyễn Y Hàm làm, nhưng chuyện này quá kỳ quặc, không phải cô thì là ai?

Tiểu Hải nhìn cô: "Bá đạo."
Nguyễn Y Hàm nhướng mày: "Chẳng lẽ để chị theo tôi đi phía sau ngồi sao?"
Tiểu Hải có bao nhiêu thích học tập, cô so với ai khác đều hiểu rõ.
Ở trường học có một điểm không tốt, đó chính là đi vệ sinh.
Chân Tiểu Hải bó thạch cao, hiện tại còn chưa thể uốn cong, nàng lại không có khả năng ngồi ở nhà vệ sinh công cộng, cũng chỉ có thể giảm thiểu uống nước.
Nguyễn Y Hàm đừng nhìn tưởng như tùy tiện, tới thời điểm giữa trưa, cô rất nhanh phát hiện ra dị thường, "Tiểu Hải, chị như thế nào không uống nước?"
Buổi sáng khi hai người đi học, Tố Vân cố ý dặn dò các nàng uống nhiều nước, nói hiện tại trời khô nóng, dễ dàng sinh bệnh.
Tiểu Hải nhìn cuốn sách tiếng Anh: "Tôi

có uống."
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Hải chính là như vậy, nói dối cũng không biết, nếu gặp phải vấn đề muốn lảng tránh thì sẽ giả vờ đọc sách.
Nhìn cái gì mà nhìn?
A Hàm đều biết, nàng đã sớm đọc thuộc lòng văn bản đó.
Nguyễn Y Hàm: "Chị căn bản không có uống."
Cô nhìn ly nước đầy của Tiểu Hải, lập tức hiểu ra, "Chị sợ đi vệ sinh sao?"
Tiểu Hải không lên tiếng, mặt nàng có điểm hồng, Nguyễn Y Hàm "Ha" một tiếng, "Chị sợ cái gì, tôi ôm chị đi."
Tiểu Hải:......
Cái đồ ngốc này!
Vấn đề chỉ là chuyện ôm thôi sao?
Nguyễn Y Hàm đã muốn làm gì thì nhất định phải làm, cô đỡ Tiểu Hải lên xe lăn, thế nào cũng phải đẩy nàng đến WC để đi vệ sinh.
Chuyện đi vệ sinh này đều có thể xếp vào một trong những chuyện cấp bách nhất của cuộc đời.
Tiểu Hải đã khó chịu đến cỡ nào?
Nguyễn Y Hàm vốn luôn cõng Tiểu Hải, hiện giờ, tới phòng vệ sinh rồi, cô thử một chút: "Tôi ôm chị, chị ôm cổ tôi."
Tiểu Hải nghe lời ôm lấy cổ cô.
Ai cũng không nghĩ tới.
Lần đầu tiên trong đời hai người ôm kiểu công chúa, lại là phát sinh ở trong phòng vệ sinh.
Khoảnh khắc Tiểu Hải được cô bế lên có chút mờ mịt cùng hoảng hốt, nàng ôm cổ NguyễnY Hàm nhìn cô, sự chú ý của Nguyễn Y Hàm không ở nơi này: "Tôi giúp chị cởi quần."
Cô vừa mới nói xong.
Ngoài cửa, hai tiểu cô nương tiến vào phòng vệ sinh, nhìn thấy một màn như vậy hoảng sợ mở to mắt.
Một trong số đó nhận thức Nguyễn Y Hàm, nàng vội vàng lôi kéo bạn mình sợ hãi đi ra ngoài: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, quấy rầy!"
Tiểu Hải:......
A Hàm:???
Tiểu Hải là người đỏ mặt trước, thời điểm A Hàm phản ứng lại, nàng cơ hồ đã đem đầu vùi sâu trong lòng ngực cô.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, trong lòng nhảy dựng, tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ném Tiểu Hải trên mặt đất.
Đến cuối cùng, A Hàm vẫn là đi cửa sau, đi đến chỗ tỷ tỷ Khương Phượng của Nguyệt Nguyệt, Khương Phượng kia dù sao cũng là phòng y tế, phương tiện không tệ, Tiểu Hải ở bên trong chậm một chút, nhưng vẫn là tự mình giải quyết vấn đề.
Nguyễn Y Hàm ở bên ngoài chờ, cô nhìn từng bức tranh mô phỏng cơ thể người dán trên tường có chút phát ngốc.
Khương Phượng nhìn Nguyễn Y Hàm cũng là muốn cười: "Thế nào, tiểu bằng hữu, em muốn ôm Tiểu Hải đi vệ sinh nên đến đây sao?"
Nguyễn Y Hàm gãi gãi đầu, có điểm ngượng ngùng.
Khương Phượng nhìn cô như vậy rất đáng yêu, "Tuy rằng hai người là tiểu tình lữ, nhưng chuyện tư mật như vậy, người ta thẹn thùng cũng là bình thường."
Tiểu tình lữ......
Khuôn mặt Nguyễn Y Hàm đỏ bừng, cô vội vàng xua tay: "Không có không có, tụi em không phải, chị ấy là tỷ tỷ của em, em là muội muội của chị ấy!"
Việc giải thích này, vừa lúc để cho Tiểu Hải ngồi trên xe lăn đi vào nghe thấy, đôi mắt của nàng thay đổi, không có lên tiếng, chỉ là tay chuyển xe lăn dùng sức thật mạnh.
Còn tỷ tỷ muội muội sao?

Ha hả.
Nhìn thấy Tiểu Hải ra tới, A Hàm giống như thấy vị cứu tinh vội vàng đến đẩy nàng rời đi tạm biệt.
Ánh mắt Khương Phượng nhìn cô...!A Hàm luôn cảm thấy có thể nhìn thấu vào trong lòng cô.
Giữa trưa, thời điểm ăn cơm.
Trương Thiên lại bưng hộp cơm đi tới, nàng còn rất không thấy ngại, trong tay cầm ảnh chụp liền trực tiếp đưa cho Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm đang lấy sữa chua cho Tiểu Hải, cúi đầu nhìn thoáng qua: "Đây là cái gì?"
Cô gái trong ảnh rất xinh đẹp, chủ yếu so với bọn họ đều thành thục hơn nhiều, ảnh chụp cũng đi theo phong cách trưởng thành.
Cô gái chỉ mặc một chiếc áo sơmi, một tay lôi kéo cà vạt, trên chân dài đeo tất màu đen, ánh mắt cũng rất mị, thật sự là để cho người ta vừa nhìn đã có thể chảy máu mũi.
Tiểu Hải nhìn thấy mím môi.
Trương Thiên cười tủm tỉm: "Đây là một tỷ tỷ, chúng ta bình thường hay gọi là Hoa tỷ, cậu xem dáng người được không? Chị ấy nghe nói cậu cùng lớp với tôi liền siêu cấp hưng phấn, muốn làm quen cậu."
Nguyễn Y Hàm đem sữa chua đưa tới trong tay Tiểu Hải, cau mày vẻ mặt ghét bỏ: "Thật khó coi, không thích cũng không muốn nhận thức, quần áo không mặc cho tử tế, cô ấy mới bao lớn, còn õng ẹo tạo dáng."
A Hàm tuy rằng mới cao một, nhưng cũng không nhìn xem nhà cô làm cái gì?
Con gái của đại lão giới giải trí, người đẹp nào chưa từng thấy qua? Cô nhìn những thứ này đều là đại tỷ tỷ không cần lên đồ cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa......!Từng ngày nhìn Tiểu Hải thành quen, ánh mắt A Hàm đã sớm được nuôi dưỡng.
Tiểu Hải nghe xong trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút.
Trương Thiên nhìn ảnh chụp, lại nhìn nhìn A Hàm, vẻ mặt không thể tin được, "Ngọa tào, này còn khó coi? A Hàm, cậu......" Nàng đánh giá Nguyễn Y Hàm từ trên xuống dưới: "Cậu không thật sự giống như lời đồn chứ?"
"Lời đồn gì?"
Nguyễn Y Hàm bực bội nhìn Trương Thiên, cô muốn cùng Tiểu Hải ăn một bữa thật ngon, người này tới ồn ào cái gì?
Trương Thiên nuốt một ngụm nước miếng, "Cậu không biết sao? Mọi người vẫn luôn đồn cậu......" Nàng nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm một chút: "Nói cậu có khả năng có bệnh kín ở đâu đó, không được lắm."
Tiểu Hải một ngụm sữa chua kẹt ở cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn.
Nguyễn Y Hàm chậm rãi ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Hơn nửa ngày, cô lạnh lùng nói: "Cậu muốn chết sao?"
Trương Thiên cười hôi chạy mất, chỉ là trước khi đi, còn hạ thấp giọng: "Quay đầu tôi đem Wechat của Hoa tỷ đẩy cho cậu, cậu nhớ thêm vào"
Thứ gì vậy?
Nguyễn Y Hàm mới không cần thêm những người lộn xộn kia, cô chuyên tâm ăn cơm, ăn đến cuối cùng, cô phát hiện Tiểu Hải hình như khẩu vị không cao, cũng không động đậy.
A Hàm cũng không để trong lòng, trực tiếp ăn hết sườn của nàng, sau đó ôm người lên trên xe lăn: "Tôi mang chị đi phơi nắng."
Tiểu Hải không hé răng, tâm tình không tốt.
Nàng nghĩ đến lời nói của Trương Thiên liền không vui.
Còn chưa ra khỏi trường đã có nhiều người mang theo mục đích đến gần Nguyễn Y Hàm,vậy về sau thì sao?
Tiểu Hải ngẩng đầu, nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm bị gió thổi đến híp mắt, da thịt trắng nõn giống như phát quang, một loại khí chất nhàn nhã phóng khoáng, dù không có thân phận này cũng sẽ làm cho vô số người thèm nhỏ dãi đi.
Tiểu Hải lại bắt đầu nghĩ, A Hàm tuy rằng biểu hiện tùy tiện, nhưng thực tế nội tâm lại là một người đoan trang truyền thống, Nguyễn Niên và Tố Vân đối với cô giáo dục cũng là phải đối đãi với tình cảm nghiêm túc, bà nội nói người Nguyễn gia luôn chung thủy, cả đời liền chỉ một người, tuyệt đối không cho phép chân trong chân ngoài.
Nàng hẳn là nên ra tay trước.
Ít nhất muốn thừa dịp A Hàm đang dao động, chặt chẽ nắm lấy cô, không thể để cô sau khi suy nghĩ cẩn thận lại tránh thoát.
Thời điểm nàng từ nhỏ có ký ức đến bây giờ.
Tất cả mọi thứ đã được người an bài, nàng chỉ có thể như vậy đi làm.
Mà chỉ có A Hàm, chỉ có A Hàm, là ánh sáng duy nhất nàng chủ động dốc hết toàn lực muốn nắm chặt trong tay, cho dù lì lợm la liếm đem hết tâm cơ, nàng cũng muốn có được cô.
Trong lòng Tiểu Hải có cân nhắc, đến sân thể dục, Nguyễn Y Hàm chọn một nơi có ánh mặt trời tốt nhất, cô cởi áo khoác đặt trên mặt đất, xoay người đi ôm Tiểu Hải.
Tiểu Hải ngày thường thực nhẹ, cô ôm không tốn sức, Nguyễn Y Hàm tiện tay ôm một cái, đặt ở trên áo khoác, Tiểu Hải co lại thành một đoàn ngồi ở đó đột nhiên nói: "A Hàm, tôi nóng."
Nguyễn Y Hàm biết ý tứ của nàng, tiện tay cởi nút áo đồng phục cho nàng, bên trong Tiểu Hải mặc một chiếc áo lông màu trắng ngà rất lộ ra dáng người, Nguyễn Y Hàm vốn dĩ cởi rất hào phóng, Tiểu Hải lại thẳng lăng lăng nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: "A Hàm, Trương Thiên nói là thật sao?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện