Lần đầu tiên ta gặp nàng là năm ta mười bảy tuổi.
mặc dù lúc đó ta là Thái tử, nhưng ta cũng chỉ là một thiếu niên.
Từ lần đầu gặp ấy, ta đã bắt đầu quý mến nàng, một cô nương nho nhỏ thường hay nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái, là một bé gái phấn điêu ngọc trác thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Thế rồi nàng bắt đầu lui tới các buổi yến tiệc của Hoàng gia hơn, cũng hay ra ngoài hơn và chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên hơn.Cho đến một ngày, ta bắt đầu nhận ra mình đã yêu bé gái ấy.
Chỉ là giờ đây nàng không còn là một bé gái nữa, mà đã là một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp như hoa.
Lúc ấy, mẫu hậu bắt đầu giục ta tìm một cô nương nhà nào đó để thành hôn và ta bắt đầu nghĩ đến nàng.
Nhưng trớ trêu thay, nàng lại là đích nữ Tịch gia.Phụ hoàng ta từng nói, Tịch gia là gia tộc mà Hoàng gia phải đề phòng nhất.
Mặc dù không phải là ngoại thích thế nhưng căn cơ của Tịch gia vững chắc hơn bất kì một gia tộc nào và gần như không thể bị lật đổ.
Tổ tiên của Tịch gia là công thần Vân quốc, các đời Tịch gia cũng đều trung thành tuyệt đối với Vân quốc, thế nhưng phàm là Thiên tử, có ai mà không đa nghi?Bởi vì quá trung thành, thế nên mới sinh lòng nghi ngờ.Tịch gia là những người che dấu tâm tư rất tốt, không bao giờ có người biết được họ muốn gì, lại không kết bè kết cánh, thế nhưng ở trong triều luôn tồn tại một phái gọi là “Phái Tịch gia”.
Bởi lẽ luôn có những người tuyệt đối bảo vệ và tôn sùng Tịch gia, những người giúp đỡ Tịch gia vô điều kiện vì lòng tin tưởng dành cho Tịch gia.Chính vì như thế, chúng ta mới nghi kị Tịch gia.Cho đến một ngày, Thái sư đến gặp ta và nói, con gái của ông ta mến mộ ta.
Ta rất bất ngờ, nhưng rồi cũng vui mừng.
Chúng ta chính là lưỡng tình tương duyệt, nhất định sẽ thành một đôi giai thoại.Thế nhưng tình cảm mà ta dành cho nàng đã không thắng được lòng nghi kị ta dành cho Tịch gia.Mặc dù thế, ta vẫn đồng ý.
Bởi lẽ cha ta đang có ý định lập Nhị hoàng tử làm thái tử, và với sự trợ giúp đắc lực từ Tịch gia, địa vị này của ta là không thể lay chuyển.Nào ngờ vì chuyện này mà Vân quốc xảy ra đại biến, Nhị hoàng tử tạo phản.Thế rồi, Thái sư đã đưa người trong Hoàng cung trốn đi, cuối cùng có công hộ giá, địa vị của Tịch gia lúc này vững như Thái Sơn.
Gia tộc này sẽ mãi mãi phồn thịnh.Cuối cùng, đại hôn của chúng ta cũng đến.
Trong ngày đại hôn ấy, ta đã bắt nàng uống một chén canh có tác dụng bồi bổ thân thể nhưng lại có vẻ giống như một chén canh tuyệt tự.
Ta bắt buộc phải làm thế.
Ta biết nàng sẽ không nói cho phụ mẫu nghe, nàng là một người hiếu thảo, chắc chắn sẽ không làm thế, hơn nữa nếu ta làm như vậy, rồi nàng sẽ không mong chờ vào ta, nàng sẽ chỉ có địa vị Hoàng hậu, nếu làm như thế, phụ thân nàng sẽ không dùng nàng mà uy hiếp được đến Hoàng gia.
Sở dĩ ta tự tin thế, là vì ta biết Phương Du sẽ nói cho nàng, đó là chén canh tuyệt tự.Còn cả chuyện ta bỏ mặc nàng bị Huyên phi hạ độc, hay nhẫn tâm sủng ái người khác, tấn vị cho phi tần khác lúc nàng ốm.Ta vẫn không vượt qua được bóng ma tâm lý về phụ thân nàng.Thế nhưng ta trăm tính ngàn tính, lại tính sai một nước.Phụ thân nàng lợi dụng cả thiên hạ, độc ác với hết thảy, nhưng lại không thể làm thế với nàng.Nhưng dù có thế đi nữa, ta vẫn nghi kị Tịch gia.
Đến mức ta không biệt phải trái đúng sai mà chèn ép ông ta trong triều, bỏ mặc Vương sung viên giải thích mà kéo nàng ta đi, ta muốn người ta không tôn thờ ông ta nữa, hoàng đế Vân quốc là ta, Tiêu Hạo Hiên, chứ không phải Thái sư Tịch Cẩn.Ta cũng ngượng mộ ông ta, tại sao lại được nhiều người ngưỡng mộ như thế, cho dù ta có làm gì, người ta vẫn một lòng một dạ với ông ta.Ta là Hoàng đế, và ta không chịu nổi điều đó.Cho dù có là hôn quân, hoàng đế cũng có một lòng kiêu ngạo, và lòng kiêu ngạo đó là không ai được vượt qua Hoàng đế.Không may, Tịch Cẩn đã đụng đến cái giới hạn đó của ta, cho dù ông ta chẳng làm gì.Nhưng ta có độc ác thế nào đi nữa, việc ta yêu nàng là thật.Lúc Huyên phi hãm hại nàng ở tết trung thu chính là ta tương kế tựu kế, cái trò mèo đó nàng ta không qua mắt được ta, ta cũng lợi dụng điều đó để đạp đổ Tịch gia, rồi đánh động đến phe trung lập, nhắc nhở cho bọn họ, ta mới là Hoàng đế.Cuối cùng mặc dù bị đưa vào lãnh cung, nhưng ta cũng đã giải thoát cho nàng ta.Sau đó, Lý Uyển Nhi nhập cung, là con gái của Lý tướng quân canh giữ biên quan, ta đang cần người như thế, có ông ta rồi, thế lực của ta sẽ cân bằng.Ta dung túng nàng ta làm nhiều chuyện không hợp quy củ, rồi vì nàng ta mà trước mặt nhiều người mắng nàng.Ta không thể làm khác được.
Ta bị ám ảnh bởi Tịch gia.Hơn thế nữa, đợi mọi chuyện qua rồi, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.
Nàng yêu ta như thế, sau này nàng sẽ hiểu cho ta.Chỉ là ta vĩnh viễn không ngờ được rằng, nàng đã không còn là cô nương ngày đó lúc nào cũng mỉm cười chờ ta, cũng chẳng còn là Tịnh Kỳ một lòng say mê ta