Ba ngay sau lễ mừng một trăm ngày tuổi của Nguyệt thế tử và quận chúa, hoàng đế liên tiếp ban hai khẩu dụ triệu thái tử trở về cung đều bị từ chối, thời gian này những lời đồn đại ngày càng nhiều, tựa như hoàng đế bị thái tử xem thường, hoặc là thái tử từ lâu đã có thể tùy ý mình không cần xem đến sắc mặt hoàng đế. Chuyện mất mặt như vậy Lâm Minh không những nổi trận lôi đình, ngay cả hoàng hậu cũng chịu liên lụy, bị phạt cấm túc ở An Thái cung.
Hậu cung hoàng hậu luôn nhận được sủng ái lại chịu phạt, người vui vẻ nhất đương nhiên là Mẫn quý phi. Qủa nhiên hoàng đế những ngày này đều ở lại Lưỡng Nghi cung, hắn nghe không ít những lời đồn truyền tai đã không thể nhịn mà tức giận lớn tiếng: “ Cút, tất cả các ngươi đều cút ra ngoài cho trẫm.”
“ Hoàng thượng... đã quá giờ thượng triều, các vị đại nhân đều đang chờ ở đại điện.”
“ Tai của ngươi mang cho chó ăn rồi sao?” Hoàng đế đưa chân đạp thẳng vào ngực lão thái giám đang quỳ trên đất, nhìn lão ngã nhào ra phía sau rồi quát lớn: “ Lập tức cút ngay cho trẫm.”
“ Nô tài biết tội, nô tài đáng chết.” Lão Thái giám chịu đau vừa luôn miệng nhận lỗi rồi lập tức ba chân bốn cẳng lui ra ngoài.
Nhìn hoàng đế càng tức giận Mẫn Chi càng thêm cao hứng, nàng bên ngoài tỏ vẻ dịu dàng khó xử lại vuốt tay trên ngực hoàng đế: “ Hoàng thượng bớt nóng, đừng để cơn giận làm ảnh hưởng đến long thể.”
“ Hừ.” Đường Lâm Minh khó chịu lại ngồi xuống giường: “ Càng ngày càng không ra gì, tên nghịch tử ấy trước mặt bá quan văn võ không mang lời của trẫm để vào tai, bây giờ đến cả chỉ dụ của trẫm cũng dám không nghe theo.”
“ Hoàng thượng.” Mẫn Chi e lệ nép vào trong lòng ngực hoàng đế, nàng nhẹ nhàng nhu thuận lấy lòng hắn.
Từ trước đến nay cho dù Lâm Minh có sủng ái nàng ra sao vẫn chưa từng để nàng có cơ hội lấn át hoàng hậu, bây giờ có cơ hội nàng làm sao có thể bỏ qua: “ Thái tử cho dù thế nào cũng chỉ mới có tám tuổi thôi, dám lộng hành như vậy, ngay cả hoàng thượng cũng không xem ra gì, cái này… còn không phải là do hoàng hậu quản thúc không nghiêm, không dạy dỗ thái tử thật tốt, nuôi dưỡng hắn thành tính khí khó bảo hay sao?”
“ Ái phi.” Lâm Minh nghiêm mặt: “ Chuyện này vốn không liên quan gì đến hoàng hậu, trước khi nói ra chuyện gì cũng nên suy nghĩ thật kỹ. Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nếu để cho phi tần trong hậu cung nghe được mấy lời này của nàng, có lời đàm tiếu ra vô, còn ai chịu kiêng dè địa vị của hoàng hậu nữa.”
“ Hoàng thượng nói rất phải, là thần thiếp suy nghĩ không chu đáo.” Hoàng đế giọng nói vẫn nhẹ nhàng đối mình, nhưng Mẫn Chi vẫn có thể nhìn ra hắn không vui và cố ý ám chỉ nàng. Hoàng đế rõ ràng đối với hoàng hậu có giận vẫn chưa hề giảm đi sủng ái, Mẫn Chi trong lòng cho dù tức giận cũng vẫn phải xuống nước: “ Thế nhưng hoàng thượng người nghĩ xem, thái tử đối với hoàng thượng tỏ rõ thái độ đối nghịch như vậy, cho dù thần thiếp không nói ra cũng sẽ có rất nhiều người suy nghĩ điều đó. Hoàng hậu thật sự là chủ hậu cung đã có biết bao nhiêu người dòm ngó, lời đồn không hay chắc chắn vẫn sẽ bị loan truyền mà thôi.”
“ Hừ.”
Thấy cái hừ lạnh của hoàng đế, Mẫn Chi lại đắc ý thêm bớt: “ Hoàng thượng người nghĩ xem, thái tử trước kia chỉ mới năm tuổi đã ngông cuồng như thế nào? Hắn làm hại nhị hoàng tử sống chẳng khác gì một cái cây, có sinh mạng cũng chỉ có thể ở yên một chỗ chờ bị khô héo. Bây giờ còn dám không nghe lời hoàng thượng, sau này thật sự trở thành hoàng đế thì thế nào, thái tử có chịu tha cho các huynh đệ tỷ muội khác hay không?"
“ Hoàng thượng.” Mẫn Chi hai mắt bắt đầu chuyển đỏ, nàng ôm lấy cổ hoàng đế nũng nịu: “ Thần thiếp rất lo lắng, Nhân nhi sau này phải làm thế nào đây. Lỡ như… lỡ như thái tử không muốn buông tha cho nó, Nhân nhi liệu có trở nên giống như nhị hoàng tử hay không, thần thiếp cũng không sống nổi.”
“ Sẽ không có chuyện đó.” Hoàng đế nhẹ giọng lại nâng lên mặt của Mẫn phi, lau đi nước mắt trên khóe mi nàng: “ Ái phi không cần lo lắng, trẫm sẽ không để hắn làm hại tới Nhân nhi.”
“ Hoàng thượng làm sao có thể chắc chắn được chứ.” Mẫn Chi lại nói: “ Nếu cứ để thái tử tùy quyền lộng hành như vậy, đó cũng chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Hoàng thượng người xem bên ngoài các quan viên đại thần đang nói những gì, người không thể để thái tử cứ như vậy ỷ vào địa vị của mình, cách tốt nhất vẫn là trừ bỏ quyền lực của thái tử, để hắn biết ai mới là người có thể ra lệnh.”
“ Phế thái tử, nàng cho rằng trẫm chưa từng nghĩ qua hay sao?” Hoàng đế lạnh giọng nói.
“ Hoàng thượng, người nói thật sao?” Mẫn Chi vừa nghe Lâm Minh nói trong lòng đã mừng cỡn, nàng thế nhưng lại cố ý nén lại nụ cười trên mặt, dáng vẻ tỏ ra khó xử: “ Vậy còn hoàng hậu… người không sợ như vậy sẽ làm hoàng hậu buồn lòng hay sao?”
“ Chỗ hoàng hậu trẫm có thể khuyên nhủ, cho dù không phải Kỳ Nguyên, sau này bất cứ ai trong số các hoàng tử được truyền hoàng vị thì nàng ấy vẫn sẽ là nữ nhân cao quý nhất của hậu cung này.”
“ Vậy…” Ý hoàng đế đã rõ ràng, cho dù hắn có phong ai làm thái tử thì người đó cũng đều phải trở thành nhi tử của hoàng hậu. Mẫn phi tuy hận nhưng nàng cũng không cần phải vội đối phó hàng hậu, trước tiên vẫn phải hạ bệ thái tử: “ Vậy thì hoàng thượng…”
Hoàng đế lại nói: “ Thế nhưng không đơn giản như vậy, thái tử sở hữu Vân Ấn quá lớn mạnh, ngay cả trẫm cũng không đoán biết được giới hạn của nó. Lỡ như thứ sức mạnh
đó lớn hơn những gì ta tưởng tượng, vậy có thể phế được hắn sao?”
“ Cho dù thật sự có sức mạnh lớn thái tử cũng chỉ mới tám tuổi, nhưng một khi càng trưởng thành Vân Ấn sẽ càng rõ rệt hơn, ngay cả người sở hữu cũng sẽ dần dần khống chế được sức mạnh của mình. Hoàng thượng càng không thể kéo dài lâu hơn nữa, chỉ bằng ngay lúc này…”
Lâm Minh nhíu mày: “ Ý của nàng là gì?”
“ Hoàng thượng.” Mẫn Chi ghé sát lại tai hoàng đế nói nhỏ, một hài tử mới tám tuổi cho dù có thông minh tài giỏi đến đâu thì cũng có thể làm được gì? Chỉ cần hoàng đế đồng ý, nàng không tin không thể hạ hắn.
Dù đã có một khoảng cách nhưng từ bên trong phòng đôi khi lại vang đến tiếng cười, rồi lại cả tiếng khóc của thế tử. Sa Lan không nén nổi mà lên tiếng hỏi: “ Văn Hiên công tử, đây… thế tử sẽ không làm sao chứ ạ?”
“ Thái tử tuy có chút đáng sợ nhưng ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, người đối với Nguyệt thế tử không có ác cảm gì cả.” Văn Hiên bình tĩnh nói: “ Hơn nữa cũng chỉ là tắm rửa cho thế tử mà thôi, không có gì đâu, ngươi không cần phải lo lắng.”
“ Thật ra thế tử không thích tắm rửa, mỗi lần như vậy đều quấy phá rất dữ, một thời gian lâu mới có thể quen được, cũng chỉ chịu để cho nô tỳ hầu hạ mới chịu yên một chút.”
“ Thái tử điện hạ cũng chỉ là lần đầu tiên phải giúp…” Văn Huân nhìn vẻ mặt bồn chồn của Sa Lan thì ngừng lại, hắn không thể nói rằng Kỳ Nguyên cũng là lần đầu tiên rắm rửa cho kẻ khác lại còn là một oa nhi chưa đầy một tuổi. Cả hai chỉ biết im lặng không nói được gì.
Bên trong phòng lúc này lại văng đầy bọt nước, Linh Phi liên tục vung vẫy tay chân phản đối, thế nhưng cuối cùng vẫn là bị Kỳ Nguyên lột sạch rồi mang vào thùng tắm. Cái thùng này so với cái mà Sa Lan thường dùng để tắm cho y lớn hơn không biết bao nhiêu lần, chứa đến hai nam tử còn vừa chứ đừng nói một mình hắn mới tám tuổi cộng thêm y vẫn còn quấn khăn, vậy mà Kỳ Nguyên lại nhăn mày trầm giọng một tiếng “ Chật quá ”
Kỳ Nguyên bắt đầu nhận ra tiểu oa tử này là đang phản đối hắn mới lên tiếng: “ Chỉ là tắm cho ngươi, đừng nháo nữa.”
“ Oa oe aa.. oe!” Linh Phi vừa quơ quào tay chân vừa lên tiếng phản đối, hôm trước thì dám lấy đi nụ hôn đầu của y, hôm nay còn dám lột sạch y không mảnh vải che thân, mang y đi tắm còn chà tới chà lui khắp người: “ Đậu hủ của ta bị ngươi ăn sạch cả, ngươi nói không nháo ta liền không nháo?”
“ oa…” Linh Phi điếng người, y vừa tức vừa xấu hổ liền lấy bàn chân nhỏ xíu của mình đạp lên mặt hắn: “ Chỗ đó của ta ngươi cũng muốn tẩy qua, đừng thấy ta còn nhỏ không biết gì liền động tay động chân.”
Linh Phi đạp chân trên mặt Kỳ Nguyên, y như vậy vừa quấy phá mất thăng bằng liền lật ra khỏi tay hắn mà rớt xuống nước sặc một hơi, may mắn Kỳ Nguyên còn nhanh tay lập tức bế y lên: “ Oa.. oe.. e”
“ Đã bảo ngươi đừng nháo ngươi lại không nghe, nếu còn rớt xuống một lần bản thái tử cũng sẽ không cứu ngươi.” Kỳ Nguyên ôm Linh Phi vào trong ngực, bàn tay cùng ở sau lưng y vỗ vỗ nhẹ.
Linh Phi bị dọa một lần liền ngoan ngoãn không dám động nữa, y như vậy năm im để hắn tẩy rửa trên người mình. Sau khi tắm rửa thì được Kỳ Nguyên quấn trong khăn đặt nằm trên giường, hắn tỉ mỉ chọn y phục cho Linh phi thay vào, còn cẩn thận mang lại bội ngọc của mình cho y.
“ Chăm sóc ngươi, quả nhiên không dễ.”
Nghe Kỳ Nguyên đột nhiên lại nói như vậy, Linh Phi nhìn hắn xong lại mấp máy cái môi nhỏ “ oa oe ” ra tiếng như muốn nói chuyện: “ Là vì ngươi không biết cách chăm sóc kẻ khác mà thôi.”
“ Nhỏ bé như vậy, mỏng manh như vậy.” Kỳ Nguyên tay lại sờ trên bờ má mềm mịn của Linh Phi, hắn trầm giọng: “ Chỉ cần một chút thâm độc, một chút nhẫn tâm liền có thể mang tiểu vật nhỏ ngươi dễ dàng hủy đi. Muốn giữ ngươi an toàn chỉ có cách để ở bên cạnh, cũng không thể rời mắt khỏi.”
Linh Phi tròn mắt nhìn hắn, y làm lạ. Kỳ Nguyên như vậy lúc đó nổi giận ở yến tiệc không phải là không có lý do, hắn cố tình làm vậy?
Linh Phi hiểu ra, Kỳ Nguyên là vì biết tình hình y ở Nguyệt gia ra sao, cố ý lập uy cảnh cáo, cũng làm cho Nguyệt Lân phụ vương của Linh Phi thấy hắn xem trọng y, Nguyệt Lân vương cũng sẽ đối với y chú ý hơn. Linh Phi thầm nghĩ: “ Người này… ở đâu là một hoàng đế tàn bạo mà ta từng được biết trên những trang sách sử chứ?”
Câu hỏi này thế nhưng cũng không cần thời gian quá dài để trả lời, Linh Phi từ từ cũng sẽ nhận ra, Đường Kỳ Nguyên thật ra từ khi bắt đầu đã luôn là một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, chỉ riêng với y là không phải như vậy.
Tất cả a hoàn và hạ nhân ở Thái Mộc cự đều bị ra lệnh cho chờ ở bên ngoài, ngay cả Văn Hiên bình thường sẽ luôn ở bên cửa phòng cũng bị đuổi ra xa như bọn họ. Sa Lan trong lòng vô cùng lo lắng, thái tử hôm nay lại đột nhiên có hứng thú muốn tự mình tắm rửa cho thế tử, hắn sau khi ra lệnh cho a hoàn chuẩn bị nước tắm xong thì không để bất luận ai ở lại hầu hạ.