“ Bên ngoài đột nhiên lại đầy tiếng ồn ào như vậy, ta còn đang định sẽ ra xem đã xảy ra chuyện gì. Vừa hay lại có người mới đến, đúng là hôm nay có đủ chuyện để bàn luận mà.”
Nghe tiếng cũng biết người nói là ai, những kẻ có mặt chẳng ai muốn quan tâm đến lời của y để tránh phiền phức. Bị mọi người ngó lơ y trái lại cũng không chịu thôi, tiểu thiếu niên lại vừa nhìn ra ngoài cửa vừa nói tiếp: “ Minh Viễn, cùng với ta ra ngoài xem thử đi... Minh Viên?”
Gọi cũng chẳng thấy tiếng trả lời, tiểu thiếu niên gương mặt trắng non nớt cũng có vài phần đáng yêu, y bận y phục màu lục nhíu chân mày nhìn kẻ cách chỗ ngồi của mình chỉ hai bước chân đang gục đầu trên mặt bàn. Tiểu thiếu niên da mặt mỏng tức giận liền lớn tiếng: “ Tên khốn Quỳnh Minh Viễn nhà ngươi, bản hoàng tử là đang nói chuyện với ngươi có nghe thấy hay không?”
Nam tử vẫn chẳng chút động tĩnh úp mặt trên bàn, hắn rõ ràng không hề nghe thấy tiếng nóng giận của người bên cạnh.
“ Cái đồ ham ngủ, ta xem ngươi còn có thể ngủ tiếp được hay không.” Tiểu thiếu niên tự xưng hoàng tử miệng vừa mắng, chân vừa đá mạnh vào ghế của tên kia “ rầm “ một cái. Lực đủ lớn, cũng vừa đúng vị trí khiến cái ghế hắn đang ngồi bị đá về phía sau, người ngồi trên đó cũng cứ như vậy ngã nhào xuống đất.
“ Ây… có chuyện gì?” Nam Tử gọi Quỳnh Minh Viễn bị té thì liền tỉnh ngủ, hắn không kêu than đau hay mắng mỏ gì mà nhìn rõ kẻ ra tay rồi thở dài: “ Ngươi lại làm sao khó chịu, có phải hôm nay ăn trúng cái gì rồi hay không?”
“ Ngươi…” Tiểu hoàng tử còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy hắn kéo ghế trở lại muốn tiếp tục ngủ, y đập mạnh tay lên mặt bàn: “ Ngươi còn muốn ngủ tiếp?”
“ Ngươi làm ồn đủ chưa? Khó khăn lắm mới có khi lão sư đến muộn, ngươi đừng làm phiền ta ngủ thêm một lúc, mau tránh ra.”
“ Cái gì mà làm ồn? Ta đường đường là Lục hoàng tử Đường Vân Tịnh, từ lúc nào đến phiên ngươi dám cấm ta nói chuyện?”
“ Phải phải, ngươi là hoàng tử, ngươi có quyền.” Quỳnh Minh Viễn thở dài xoa xoa thái dương, hắn nói rồi đột nhiên đứng lên tướng người cao hơn Đường Vân Tịnh cả cái đầu mới tiếp: “ Vậy chứ Lục hoàng tử, người ngoài hay lớn tiếng gây rối, còn hay thích chứng minh thân phận với ta thì sẽ còn làm được gì khác sao?”
“ Ngươi… Quỳnh Minh Viễn ngươi…” Đường Vân Tịnh vừa tức đến đỏ mặt vừa chỉ tay vào Minh Viễn mà đuối lý, đúng là ngoài thân phận hoàng tử ra thì y chẳng có cách nào ra oai được với hắn.
Đúng lúc còn đang thua thiệt dưới tay tên khốn này lại còn nghe thấy tiếng cười thầm từ nơi khác đến, Đường Vân Tịnh vừa tức vừa thẹn mà xoay đầu la lớn: “ Là ai vừa mới cười?”
“ A… Ta… không cố ý.” Linh Phi xấu hổ vì bị phát hiện, y chỉ là thấy hứng thú nhìn xem hai người đột nhiên cải vả, cũng xem lục hoàng tử kia như vậy có chút trẻ con. Linh Phi kiềm không được cười một tiếng liền bị nghe thấy, bây giờ lại thành ra mình vừa cười nhạo người ta mà cảm thấy hổ thẹn: “ Thật xin lỗi.”
“ Hừ… thì ra là ngươi.” Đường Vân Tịnh nhăn lại mặt mày, y giọng vẫn chẳng chịu giảm bớt âm lượng mà chỉ vào Linh Phi: “ Ngay cả một kẻ mới đến cũng có thể xem thường cười nhạo bản hoàng tử, ngươi tự xưng tên ra đi, ta không thích bắt nạt kẻ không rõ danh phận.”
“ Ta… thật ra ta…”
“ Được rồi, ngươi đừng làm loạn nữa, còn biết giữ thể diện hay không?” Nhìn xem hài tử bạch y kia có chút lúng túng, Quỳnh Minh Viễn chủ động kéo tay Đường Vân Tịnh khuyên y một tiếng.
“ Thể diện cũng mất rồi, giữ cái gì nữa.” Vân Tịnh lại hướng Linh Phi: “ Ngươi còn chưa nói tên ngươi là gì.”
“ Là do ngươi tự làm tự chịu, trước mặt bao nhiêu người mất mặt cũng là ngươi.” Minh Viễn lôi kéo Vân Tịnh ngồi xuống.
Đường Vân Tịnh nhìn thấy Minh Viễn cứ liên tục ngăn cản thì càng khó chịu, y hất ra tay của hắn ra: “ Buông ra cho ta, bản hoàng tử còn chưa khó dễ y, ngươi vội cái gì chứ?”
Quỳnh Minh Viễn nhíu mày: “ Còn không nhìn thấy mình làm y khó xử sao? Ngươi biết điều chút đi.”
“ Ta không biết điều? Ngươi dám…” Thấy Quỳnh Minh Viễn cứ túm lấy cổ tay mình mà mắt lại chỉ nhìn tên tiểu tử mới đến kia, Đường
Vân Tịnh nóng mặt, trong lòng là tức điên lên càng thêm lớn tiếng: “ Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, y đẹp lắm sao, đẹp hơn cả ta nữa sao?”“ Cái gì cơ?” Quỳnh Minh Viễn ngạc nhiên, hắn nhìn lại lục hoàng tử Đường Vân Tịnh rồi hỏi lại: “ Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“ Ta đang hỏi ngươi tại sao cứ nhất định muốn bênh vực cho y kìa, là thấy y đẹp hơn ta, đáng yêu hơn ta đúng chứ?” Đường Vân Tịnh năm nay chín tuổi có tướng người nhỏ nhắn, gương mặt tròn nhỏ mũi cao cùng đôi môi mỏng. Tuy tính tình vẫn đầy nét trẻ con, nhưng cũng rất nhiều người yêu thích cùng khen ngợi, trong các hoàng tử y là người hay quậy phá cũng là người có tính cách nghịch ngợm nhất.
Chính vì vậy Đường Vân Tịnh lúc nào cũng cần có người ở cạnh trông chừng, kẻ không may mắn đó đương nhiên không ai khác chính là kẻ đang đau đầu bị y gặng hỏi rồi: “ Bản hoàng tử hỏi ngươi còn không dám trả lời, rõ ràng bị ta nói trúng nên mới không dám thừa nhận chứ gì?”
“ Người hỏi vì sao không chịu nhìn lại mình và người ta đi?” Quỳnh Minh Viễn gắt giọng: “ Y vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, có như ngươi ở đây lớn tiếng la lối làm phiền mọi người sao?”
Nguyệt Linh Phi nghe thấy thì mặt cũng có chút chuyển hồng xấu hổ, y im lặng không dám nói gì vì sợ mình lại làm lớn chuyện thêm. Chỉ là mọi người đều biết tính khí của lục hoàng tử ngang bướng kia, lại thêm bị Quỳnh Minh Viễn nói như vậy thì Đường Vân Tịnh còn không làm loạn lên mới là chuyện lạ.
“ Ngươi… Quỳnh Minh Viễn ngươi dám nói ta như vậy?” Đường Vân Tịnh vừa tức vừa uất ức, y chỉ chỉ tay Nguyệt Linh Phi: “ Ngươi vì tên nhóc mặt thịt đó mà mắng ta, ngươi nói ta gây rối làm khó y chứ gì? Được lắm… để ta thật sự gây rối cho ngươi xem.”
Quỳnh Minh Viễn chỉ là nhất thời nói một câu thật sự làm cho lục hoàng tử tức giận, nhìn thấy y thật nhanh lao đến chỗ của tiểu hài tử bận bạch y kia vung tay lên mà trong lòng hắn đầy kinh sợ. Minh Viễn không kịp ngăn lại mà lớn tiếng hô lên: “ Vân Tịnh đừng…”
“ Ư…” Nguyệt Linh Phi không bị đánh trúng mà chỉ là bất ngờ né tránh, y giật mình chuyển người lại không cẩn thận vấp ngã về phía sau. Thái Lâm định ra tay ngăn cản nhưng không ngờ hắn lại chậm hơn một bước, đúng lúc lại có hai người chặn phía trước giữa Linh Phi và Vân Tịnh.
“ Lục hoàng tử, đến đây là được rồi, người đừng làm lớn chuyện thêm nữa.”
Nhận ra tuấn lãng nam tử chắn phía trước mình nói, Đường Vân Tịnh tay vẫn còn đưa trên cao với vẻ mặt ngạc nhiên. Y sau đó không phục mới lại nói: “ Gì chứ, ta cũng đâu phải thật sự ra tay… chỉ là dọa y một phen. Là y tự mình ngã, không có liên quan đến…”
“ Bốp.”
Vẫn chưa nói xong đã cảm thấy cả một bên mặt đau rát, lãnh trọn một cái tát của Quỳnh Minh Viễn khiến Vân Tịnh không dám tin. Y một tay ôm lấy mặt mình uất ức nhìn hắn, cả giọng nói cũng gượng gạo tựa như sắp khóc đến nơi: “ Ngươi… Minh Viễn người lại đánh ta… ngươi lại dám… đánh ta?”
“ Ta là vì lo lắng cho ngươi.” Dù vừa mới vô cùng tức giận cũng lập tức sẽ mủi lòng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Vân Tịnh, Minh Viễn thở dài kéo ra tay đang che bên má của y rồi nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị mình đánh: “ Ngươi đến khi nào mới biết đâu là chuyện nên và không nên làm hả? Đừng có mãi tùy ý quậy phá, ngoan ngoãn ở yên cho ta.”
Vân Tịnh lúc này lại đột nhiên trở nên biết nghe lời, y gật đầu rồi không nói gì nữa. Quỳnh Minh Viễn lo xong tên tiểu tử ngang bướng này rồi mới xoay đầu, hắn trầm giọng: “ Đều là nhờ người ngăn cản kịp thời rồi, Triệu Khiêm thái tử.”