“ Thái tử điện hạ vạn an.” Văn Hiên nghe thái tử trở về thì tự mình ở bên ngoài đợi hành lễ, hắn chỉ chờ Kỳ Nguyên vừa gật đầu liền đứng thẳng người nhìn hài tử bạch y đi bên cạnh thái tử: “ Ra là Nguyệt thế tử cũng đến.”
Linh Phi nhớ người này, lúc y còn nhỏ cũng thường khi xuất hiện bên cạnh Kỳ Nguyên, hình như là thư đồng của hắn. Thời gian sau này mỗi lần thái tử đến Nguyệt vương phủ cũng không còn nhìn thấy nữa, Linh Phi lúc đó vẫn còn là một oa nhi trên tay, cũng không thể làm ra vẻ nhận ra đối phương mà tự nhiên hỏi: “ Ngươi biết ta sao?”
“ Thần là Văn Hiên, ngày trước từng là thư đồng bên cạnh thái tử điện hạ.” Văn Hiên tự giới thiệu bản thân xong lại giải thích thêm: “ Trước kia khi thế tử vừa mới sinh chưa bao lâu thì thần đã gặp qua vài lần, bây giờ nhìn thấy người cùng với thái tử trở về mới liền đoán ra được.”
“ Thì ra là vậy.” Linh Phi gật đầu tỏ ra là mình đã hiểu.
Kỳ Nguyên tựa như không quan tâm đến mấy lời tán gẫu qua lại của họ, hắn nghiêm giọng: “ Ngươi đến làm gì?”
“ Điện hạ.” Văn Hiên hơi cúi đầu, hắn giọng chậm rãi không nóng vội sợ hãi mà là kính trọng lên tiếng: “ Người cũng biết phụ thân của thân tính tình ra sao, chuyện hôm này vẫn một mực khuyên thân cần nên xử trí ổn thỏa.”
“ Hắn lại lo chuyện bao đồng?”
“ Phụ thân là vì lo lắng cho thiên danh của điện hạ mai sau, người rất hay lo nghĩ về chuyện đó.”“ Bản thái tử căn bản không quan tâm đến danh tiếng của mình tốt xấu ra sao, nói hắn vẫn nên bớt tìm thêm phiền phức một chút.” Kỳ Nguyên nói xong lại nhìn Linh Phi: “ Chúng ta vào trong.”
“ Ân…” Linh Phi bị Kỳ Nguyên kéo đi ngang qua Văn Hiên, y xem người này bị nói như vậy vẫn thái độ điềm tĩnh tựa như không có gì mà cúi đầu hành lễ với mình. Văn Hiên này quả nhiên là một người không tầm thường, thế nhưng nói đi cũng nói lại, kẻ có thể được thái tử trọng dụng còn có thể không tầm thường được sao?
Bước qua khỏi cổng điện uy nghi cao ngất với dòng chữ Uyễn Đào Viên được khắc nét rất tỉ mỉ, Linh Phi sải bước chân nhỏ trên con đường đá giữa hai bên là cánh rừng đào không ngây lối hay quy củ.
Trông khung cảnh rất tự nhiên không có phong thái trang nghiêm như mỗi tòa điện trong cung, Linh Phi hít vào một hơi cảm thấy không khí rất dễ chịu mới lên tiếng hỏi: “ Đây là điện viện của người sao?”
“ Ban đầu thì không phải.” Kỳ Nguyên trả lời nhưng vẫn không hề nhìn lại, hắn chậm bước để Linh Phi có thể theo kịp bên cạnh mình: “ Hai năm trước lúc nhìn thấy nơi này ta nghĩ ngươi sẽ thích, vì vậy cũng đã chuyển đến đây tiện thể chỉnh lý lại xung quanh một lần.”
“ Ra là vậy.” Linh Phi mỉm cười tận hưởng những cơn gió mát tình cờ thổi qua, nhìn những cánh hoa đào rơi rụng bị thổi bay thật sự vô cùng xinh đẹp, Uyễn Đào Viên thật sự có một bầu không khí của thiên nhiên cũng giống như Thái Mộc cư của y, rất để chịu: “ Qủa thật là rất thích.”
Kỳ Nguyên ngừng lại bước chân, hắn cúi đầu xem vật nhỏ đang tròn mắt nhìn mình. Kỳ Nguyên đưa tay lại dễ dàng bế y lên chẳng chút khó khăn mà mỉm cười: “ Nếu đã thích như vậy, Phi nhi cũng đến nơi này của ta ở thì thế nào?”
“ Cái này…” Uyễn Đào Viên tốt như vậy nên nghe Kỳ Nguyên nói cũng rất hấp dẫn, thế nhưng y vẫn chưa có ý định sẽ tự dâng mình vào miệng cọp nên liền tìm cớ mà nói: “ Phi nhi dù sao vẫn là thế tử Nguyệt vương phủ, dọn vào cung sống ở điện viện của thái tử điện hạ hình như không thích hợp cho lắm.”
“ Chỉ cần là điều mà bản thái tử muốn làm, không có gì không thích hợp.”
“ Người nói cũng phải.” Linh Phi suy nghĩ sợ rằng nếu Kỳ Nguyên muốn thì đừng nói Nguyệt Lân vương không đồng ý, cho dù hoàng đế không đồng ý thì cũng như vậy thôi. Nếu thật sự có người có thể phản đối hắn, người đó hiện tại cũng chẳng có ai khác ngoài y: “ Nhưng Phi nhi vẫn chưa quen lắm với không khí trong cung, chờ một thời gian nữa Phi nhi lớn hơn một chút sẽ đến có được không?”
Kỳ Nguyên trầm mặt, hắn im lặng nhìn gương mặt gượng gạo của Linh Phi mà không rõ đang suy nghĩ cái gì. Kỳ Nguyên sau đó ôm y trên tay rồi tiếp tục bước đi vào nội điện, không khí như vậy khiến Linh Phi cảm thấy không dễ chịu. Y khẽ giọng: “ Mỗi khi vào
cung ta đều đến chỗ này của điện hạ cũng được chứ?”
“ Ngươi thích là được rồi.”
A hoàn Mai Lạp đứng bên cạnh hài nữ sáu tuổi điểm giữa trán một bông hoa mẫu đơn diễm lệ, tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đường nét trên gương mặt đã hiện nên vẻ tinh tế không thừa thải. Nguyệt Tử Liên cùng là song sinh thế nhưng không giống với nét đẹp trong sáng cùng đáng yêu của Nguyệt Linh Phi, mà là xinh đẹp kiều diễm pha vài phần khí lệ của bậc vương giả.
Quận chúa Nguyệt Tử Liên từ nhỏ không giống đệ đệ hay muội muội của mình có thể vô tư vui vẻ trưởng thành, là vì thân phận đặc biệt từ lúc vừa chào đời ép cô phải ghép vào khuôn khổ quy tắc của bậc mẫu nghi, không bạn bè, không vui chơi. Nguyệt Tử Liên lớn lên trong một khung lồng son được tạo dựng cho duy nhất một người, chỉ có như vậy cô mới xứng đáng trở thành thái tử phi một ngày nào đó.
“ Quận chúa nghỉ ngơi một chút đi ạ, vương phi có báo lại hôm nay quận chúa có thể đến chỗ người cùng dùng bữa.”
“ Dùng bữa?” Đang chăm chú thêu một bức tranh lụa hình phụng hoàng chỉ vừa một nửa, nghe a hoàng Mai Lập nói liền ngừng tay lại. Nguyệt Tử liên đôi con ngươi đen láy sáng lên một chút rồi mới lên tiếng hỏi: “ Thọ thần của hoàng hậu chỉ còn một tháng nữa, nếu không thêu kịp thì không tốt.”
“ Chỉ là đến cùng vương phi dùng một bữa cơm sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu ạ.” Mai Lạp xem quận chúa nhỏ tuổi vừa nghe đến chỗ vương phi đã vui vẻ như vậy vẫn phải tỏ ra điềm đạm mà đau lòng, cô vừa khuyên lại nói: “ Hôm nay là ngày thế tử đến học viện, ngay cả tam tiểu thư cũng đã được đón vào cung rồi. Chỉ một mình quận chúa ở đây vất vả lo thêu tranh tặng cho hoàng hậu, hay là cứ đến chỗ vương phi một lúc.”
“ Tam muội cũng vào cung?”
“ Vâng ạ.” Mai Lạp lại nói: “ Nghe là tam tiểu thư khi thế tử đến học viện thì đã khóc đến đỏ hai mắt rồi, thế nên thế tử mới xin đến chỗ thái tử để tam tiểu thư cũng vào cung ở chỗ của tứ công chúa chơi đùa luôn.”
“ Ra vậy.” Nguyệt Tử Liên gương mặt không mấy thay đổi, không nhìn ra là vui hay buồn nói: “ Nhị đệ cùng với tam muội thật sự rất thân thiết, không giống như ta…”
“ Quận chúa đừng nói vậy.” Mai Lạp nghe Tử Liên nói liền nhanh miệng: “ Ngươi chính là thái tử phi tương lai, quận chúa không giống như thế tử và tam tiểu thư có thể thích gì làm nấy được.”
“ Tuy rằng ngươi nói vậy thế nhưng thái tử hình dáng ra sao ta vẫn chưa từng nhìn thấy, ta thật sự sẽ trở thành thái tử phi sao?”
“ Hôn sự của người là do hoàng thượng ban hôn, thái tử cũng chưa từng từ chối nên làm sao có thể không phải.” Mai Lạp mỉm cười: “ Hơn nữa nô tỳ có thể chắc chắn với quận chúa, thái tử điện hạ vô cùng tuấn tú lại oai phong uy quyền, là người đến cả vương gia cũng không dám đắc tội.”
Nguyệt Tử Liên nghe kể về thái tử không biết đã bao nhiêu lần, tuy rằng chưa từng nhìn thấy nhưng trong lòng cũng đã ấn định mình bây giờ cần phải cố gắng chính là để xứng đáng với hắn. Chỉ cần suy nghĩ như vậy thì mọi thứ mà bản thân Tử Liên phải học đến giờ không đáng là gì: “ Thật sự giống như ngươi nói... thì không có gì không đáng cả.”
“ Đúng đúng, vậy nên quận chúa của nô tỳ. Người không cần phải lo nghĩ nhiều đâu, chúng ta bây giờ đến chỗ của Vương Phi được chứ?” Mai Lạp nhanh tay thu dọn khung thêu và hộp kim khâu sang một bên còn nói: “ Để nô tỳ đi lấy thêm áo choàng cho người.”
“ Được.”
Tử Liên khóe môi hơi cong mỉm cười, phụ vương luôn nói chờ khi nàng trưởng thành liền có thể gả đến cho thái tử. Thái tử cũng là người sẽ trở thành hoàng đế, như vậy nàng cũng chính là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ.
Duy Hương cư tại Nguyệt vương phủ là nơi ở của Nguyệt Tử Liên quận chúa, khung cảnh lúc nào cũng sinh động vì trồng đầy những loại hoa xinh đẹp quý hiếm, thêm vào cả một hồ sen nở bốn mùa ngay cạnh thư đình nghỉ mát bên ngoài hậu viên.