NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Chương 34


trước sau

“ Huynh làm như vậy là có ý gì?”

Đường Kỳ Nguyên đối mặt với đệ đệ đang nóng giận, hắn vẫn chẳng có biểu tình gì khác một vẻ lạnh nhạt thờ ơ lên tiếng: “ Ngươi không nghe thấy lời của Vương thái y, không qua khỏi đêm nay?”

“ Thái y không có cách chẳng lẽ huynh lại không sao?” Đường Trí Nhân siết chặt lại nắm tay, hắn từ trước đến nay đều rất an phận thủ thường, chưa từng tham gia vào mấy việc tranh đấu giữa các huynh đệ khác, người như vậy thế nhưng lúc này có thể lấy đủ can đảm đứng trước mặt thái tử chất vấn hắn: “ Năng lực của huynh chắc chắn có thể cứu được phụ hoàng, ta nói đúng chứ.”

Kỳ Nguyên không hề do dự trả lời: “ Không sai.”

“ Vậy… huynh…”

“ Thế nhưng bản thái tử không muốn làm thì đã sao?”

“ Huynh…” Đường Trí Nhân hai mắt đỏ ngầu không biết là vì tức giận hay đau buồn, hắn nghiến răng kiềm chế lại nói: “ Ta không biết huynh vì hoàng vị hay bất cứ thứ gì khác, thế nhưng huynh từ lâu đã được phụ hoàng phong thái tử vị. Chúng ta không có bất cứ ai có thể thay đổi được địa vị này, huynh vì sao vẫn thấy chết không cứu?”

Đường Kỳ Nguyên đối với vị đệ đệ thẳng thắn cương trực này trước nay luôn bỏ ngoài mặt, hắn chẳng muốn đối phó cũng không hề để trong lòng mà lạnh nhạt lên tiếng: “ Hoàng vị từ khi bắt đầu vốn đã là của ta, ngươi nghĩ vì sao ta cần phải tốn công đi một vòng lớn như vậy?”

“ Người chính là phụ hoàng của huynh, là người cho huynh cuộc sống, cho huynh địa vị thái tử.”

“ Cho ta?” Đường Kỳ Nguyên khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, nụ cười của hắn chẳng khác một lưỡi đao băng giá chém xuống khiến những kẻ nhìn thấy đau buốt từ trong xương tủy: “ Ngươi thật quá ngu ngốc.”

“ Huynh…”

“ Tứ ca, đừng nói nữa.” Ngũ hoàng tử Đường Văn Thành thấy Trí Nhân hôm nay lại dám có ý chống đối thái tử, hắn vội muốn ngăn cản lên tiếng nói: “ Tính của thái tử huynh không phải không biết, huynh càng nói chỉ càng loạn, nên ngừng ở đây đi.”

“ Ngũ đệ, đệ thật sự cũng muốn như vậy, chỉ ở đây chờ đến khi phụ hoàng…”

Đường Văn Thành thở dài lắc đầu: “ Chúng ta không có cách nào khác.”

“ Thái tử…” Trương công công từ bên trong tẩm phòng của hoàng đế chạy ra, lão gương mặt già méo mó khiến các vết nhăn xô lại với nhau nhăn nhúm lại đến đáng thương.

Trương công công quỳ trước mặt Đường Kỳ Nguyên giọng run run nói: “ Thái tử điện hạ, hoàng… hoàng thượng sắp không được nữa rồi, mời điện hạ mau vào trong đi ạ.”

Tục lệ xưa nay để tránh những tình huống giả ý chỉ đoạt hoàng vị, thế nên mỗi giờ khắc trước khi hoàng đế qua đời chỉ cho phép duy nhất thái tử diện kiến, ngoài thái tử bất luận kẻ nào muốn đến đều xem như tội chết.

Đường Kỳ Nguyên bước chân vừa định tiến lên thì không ngờ hộ vệ Thái Lâm lại đột nhiên bước vào, hắn gương mặt có chút lo lắng lên tiếng: “ Thái tử điện hạ.”

Đường Kỳ Nguyên đôi mắt sắc lạnh liếc nhẹ đến, hắn chậm nói: “ Có chuyện gì?”

“ Bẩm điện hạ, thần vừa nhận được tin, thế tử… thế tử xảy ra chuyện rồi ạ.”

“ Xoãng.” Một tiếng động đổ vỡ lớn cùng với sự rung chuyển mạnh khiến một số người chao đảo đứng không vững, bọn họ sợ hãi trong lòng treo lên cao nhìn đồ vật trong phòng, chỉ trong tích tắc tất cả nếu không phải rơi lung tung thì cũng vỡ nát như cát phủ trên nền đất.

Thái Lâm cố giữ không để cảm giác đau buốt trong đầu làm phân vân, hắn nghiến chặt răng đến cảm thấy mùi vị tanh nồng của máu trong miệng. Thái Lâm khụy gối lại không hề gục ngã, hắn bình tĩnh nhẫn nhịn đau đớn mà thốt ra tiếng: “ Điện hạ bớt giận.”

“ Người của ngươi tự mình giải quyết cho tốt, đừng để bản thái tử phải tự mình ra tay.”

“ Thần tuân lệnh.”

Bỏ mặc hoàng đế đang hấp hối, Đường Kỳ Nguyên tức giận rời khỏi Thái Dương điện. Thái tử một thân mang sát khí đến không có mất luận kẻ nào dám lên tiếng ngăn cản, không cần biết lý do gì khiến một vị hoàng đế tương lai xem trọng hơn cả việc tiếp nhận những lời trăn trối cuối cùng của phụ hoàng trước khi qua đời, thế nhưng bọn họ biết tuyệt đối không thể ngăn cản hắn.

Linh Phi nhớ mình bị rơi xuống nước vừa lạnh vừa không thể thở được vô cùng đáng sợ, y không biết đã ngủ bao lâu mơ màng tỉnh lại, thế nhưng không hề cảm thấy lạnh nữa. Cảm giác ấm áp vô cùng khiến Linh Phi cảm thấy dễ chịu đến chưa muốn thật sự tỉnh, y lại say ngủ một chút rồi đột nhiên nhớ đến mình rơi xuống nước ra sao mới giật mình bật dậy.

Linh Phi thế nhưng phát hiện mình bị cái ôm của ai đó mà không thể động, y tròn mắt nhìn lòng ngực quen thuộc đến không cần suy nghĩ cũng cảm thấy an tâm hơn. Linh Phi suy nghĩ đắn đo một hồi mới quyết định ngước đầu, quả nhiên đầu vừa ngước lên liền thấy ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn y không rời đi: “ Điện hạ?”

Khẽ gọi một tiếng cũng không nghe trả lời, Kỳ Nguyên vẫn cứ nằm như vậy im lặng dùng ánh mắt không tức giận cũng không dịu dàng như thường ngày nhìn y. Linh Phi lo lắng có thể hắn vì chuyện mình rơi xuống nước đã thật sự tức giận rồi, chỉ vừa nghĩ như vậy thôi y cũng lời chưa kịp nghĩ đã ra khỏi miệng: “ Phi nhi sai rồi, thật xin lỗi.”

“ Ngươi biết mình sai rồi?”

“ Ân.” Linh Phi nhẹ gật đầu, y dáng vẻ hối lỗi nhìn Kỳ Nguyên, cả lời nói cũng muốn khiến
hắn cảm thấy dễ nghe một chút: “ Phi nhi thật sự biết sai rồi, ta không nên tự ý chạy loạn khắp nơi, đã khiến điện hạ lo lắng. Ta nhận lỗi rồi, người cũng đừng giận có được hay không?”

Kỳ Nguyên con người máu lạnh vô tình là vậy, thế nhưng cũng thật sự sẽ mềm lòng với vật nhỏ đang cuộn người làm nũng trong lòng mình này. Hắn đưa tay lướt nhẹ trên gò má trắng mịn của Linh Phi béo nhẹ một cái, sau đó cúi người hôn lên đôi môi nhỏ đang hối lỗi của y rồi mới nói: “ Ta không giận ngươi, trời vẫn chưa sáng nên nằm im ngủ thêm một lát đi.”

“ Điện hạ không giận ta, vậy còn… lục hoàng tử còn có cả nhị công chúa và Liễu tiểu thư thì sao? Bọn họ…” Sau việc tam hoàng tử lần trước có kết cục ra sao khiến Linh Phi không thể an tâm, y lo lắng Kỳ Nguyên cũng sẽ lại một lần trách phạt trên người họ mà bất an.

Qủa nhiên Kỳ Nguyên vừa rồi mới tốt hơn một chút tâm trạng liền hạ xuống, hắn lạnh giọng: “ Ngươi là đang thử thách độ nhẫn nhịn của ta?”

“ Điện hạ, đó chỉ là tai nạn mà thôi.” Nguyệt Linh Phi lần này lại thật sự đẩy ra cái ôm của Kỳ Nguyên mà ngồi dậy, y hai tay chống trên nệm giường cúi người nhìn hắn: “ Thật sự chỉ là do Phi nhi ham chơi bất cẩn rơi xuống nước, không liên quan đến bọn họ, điện hạ có thể đừng truy cứu có được không?”

“ Phi nhi.” Kỳ Nguyên gọi một tiếng, hắn lạnh lùng đưa tay đặt lên chiếc cổ thon nhỏ mềm yếu của Linh Phi, tựa như hắn chỉ cần tùy tiện bóp nhẹ một cái cũng có thể bẻ gãy nó: “ Ngươi nói thêm một lời cầu xin, ta lập tức sẽ lấy đầu bọn chúng.”

Linh Phi tròn mắt ngạc nhiên cũng không dám nói lời nào nữa, y trong mắt đầy hoảng loạn không biết thật ra người trước mắt này là ai. Linh Phi luôn cho rằng hắn không phải hoàng đế diệt thế trong truyền thuyết, hắn chỉ là thái tử Đường Kỳ Nguyên vẫn luôn dịu dàng quan tâm, chăm sóc y. Ấy vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn y đã nhìn thấy những việc hắn làm vô tình, tàn nhẫn và đáng sợ đến đâu.

Bàn tay ấm áp cũng lạnh giá của Kỳ Nguyên rời khỏi cổ rồi di chuyển lên đặt một bên mặt y, Linh Phi nghiêng đầu một chút áp bờ má mình vào lòng bàn tay hắn. Y trong lòng bắt đầu tự hỏi, hắn bây giờ vẫn còn là Đường Kỳ Nguyên mà mình biết sao? Hay hắn chính là hoàng đế Kỳ Nguyên đã khắc nên những trang sử đáng sợ lưu truyền ngàn năm kia, người này thật ra là ai đây?

“ Ta có thể làm được hay không, có phải ta đã quá tự tin hay không?” Linh Phi nhắm lại mi mắt: “ Ta sai rồi, ta ngay từ khi bắt đầu đã không phải người mà bọn họ cần đến. Ta không có khả năng thay đổi được gì cả, người này sẽ không thể vì ta mà từ bỏ mục đích của mình, thế giới này thật sự không thể cứu.”

“ Phi nhi.”

Chìm trong ưu tư của chính mình, Linh Phi mở ra đôi mắt trong sáng xinh đẹp sau khi nghe tiếng gọi tên mình. Y im lặng nhìn Kỳ Nguyên không lên tiếng cũng không cử động, đơn giản chỉ là chờ đợi hắn sẽ nói gì làm gì mà thôi.

Đường Kỳ Nguyên tựa như có thể nhìn ra từ trong ánh mắt của Linh Phi một thoáng chốc lo lắng, thất vọng, buồn khổ phức tạp đan xen lẫn nhau. Hắn chưa từng quan tâm vì sao chỉ là một tiểu hài tử như y lại có thể biểu hiện ra loại cảm xúc này, thế nhưng hắn chính là không muốn nhìn thấy ánh mắt đó của y.

Kỳ Nguyên lại kéo tiểu vật nhỏ nằm xuống, vòng tay ôm lấy toàn bộ cơ thể y vào ủ trong lòng. Hắn không còn vẻ lạnh lùng đáng sợ nữa, thay vào đó lại trở nên dịu dàng, cẩn thận vuốt mái tóc y: “ Ta có thể không giết bọn chúng.”

Linh Phi vừa nghe thấy đã vội vàng ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyên, y không nói một lời nào thế nhưng gương mặt tựa như vừa nhìn thấy tia ánh sáng lan tỏa sau một màn đêm dài tĩnh mịt.

“ Ta có thể vì ngươi mà không giết chúng.”

Kỳ Nguyên lập lại một lần cũng thêm một lý do, Linh Phi lúc này mới lên tiếng nói: “ Điện hạ nói thật sao?”

“ Thế nhưng ta vẫn có điều kiện.” Kỳ Nguyên lại nói.

Linh Phi vừa nghe đã biết hắn không đơn giản như vậy đã chịu đồng ý, mỗi lần đều muốn lấy điều kiện trao đổi chẳng khác trước chút nào: “ Lại là như vậy sao?”

“ Phi nhi không muốn ta sẽ không ép ngươi.”

“ Muốn, ta đồng ý.” Linh Phi sợ hắn sẽ đổi ý nên nói vội: “ Phi nhi đương nhiên đồng ý rồi, điện hạ người phải giữ lời.”

Đường Kỳ Nguyên cong khóe môi cười rất khó trông thấy, hắn nói: “ Ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể rời xa ta.”

Đúng vậy, ngươi mãi mãi không có khả năng rời khỏi. Nếu thật sự có ngày đó, ngay cả ta cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện