Nguyệt Đan Na hôm đó vừa chạy khỏi Nguyệt Phủ muốn vào cung tìm Huỳnh Hoa, thế nhưng sau đó nàng liền phát hiện a hoàng Mai Lạp của Nguyệt Tử Liên dẫn theo vài người nữa tìm kiếm mình, còn cho người đợi sẵn ở cổng cung.
Trên đường nhìn thấy xe ngựa của Nguyệt Lân cùng Thể Hà, Đan Na đã suy nghĩ muốn nói với phụ mẫu, không ngờ lúc đó gia nhân đánh xe kia còn cố ý muốn cho ngựa giẫm chết nàng.
Đan Na lúc này xem như đã hiểu ra tất cả những gì bản thân nghe thấy đều là thật, hơn nữa người của Nguyệt vương phủ hầu như đều bị Nguyệt Tử Liên nắm giữ, Nguyệt Linh Phi thật sự đã không còn là Nhị ca của nàng. Chuyện khó tin như vậy, còn có Nguyệt Linh Phi không chịu nhận, cho dù nàng nói ra thì chắc chắn sẽ không ai tin vào chuyện này.
Hoàng cung hiện tại vốn dĩ đều đã nằm trong tay Linh Phu, bây giờ cho dù Đan Na có xuất hiện cũng không có cách gặp được tứ công chúa, thậm chí mạng cũng khó giữ. Nàng hiện tại chỉ có thể lẫn trốn tất cả, dù là người của Nguyệt vương phủ hay triều đình cũng không dám để phát hiện.
Cách duy nhất chính là tìm gặp được hoàng đế trước khi hắn trở về hoàng thành, Đan Na không hy vọng hắn sẽ chịu tin mình, nhưng chỉ cần nghe qua chuyện này, nàng tin rằng hoàng đế chắc chắn cũng sẽ cảm thấy Nguyệt Linh Phi hiện tại không giống trước kia.
“ Cô nương một mình như vậy, trên người cũng không mang theo vật gì.” Đại thẩm nhìn Đan Na bằng tuổi nữ nhi nhà mình, thế nên quan tâm nàng hơn một chút mà hỏi han: “ Cô nương không phải người trong làng ta, là muốn đi đâu sao?”
“ Ta…” Đan Na định nói lại thôi, nàng trốn tránh hết hơn mười ngày mới chạy được đến đây. Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần gặp được hoàng đế: “ Đại thẩm xin cho hỏi, ta muốn đến Huyện Kim Lang thì phải đi bao lâu nữa?”
“ Huyện Kim Lang?” Đại Thẩm kia nghe hỏi thì lại cười với Đan Na: “ Hóa ra là cũng giống mấy vị tiểu cô nương kia, muốn nhìn mặt hoàng đế một lần sao?”
“ Ta…”
“ Nhưng mà quân binh lần này đến Huyện Kim Lang chắc là hai ngày sau, mà cô nương nếu tự mình đi chỉ sợ đến cũng không kịp đâu.”
Đan Na nghe thấy cũng biết ý của đại thẩm, nàng từ nhỏ không chịu cực khổ, chỉ rời khỏi hoàng thành lại qua hai ngôi làng nhỏ, dù đã chẳng dám chậm trễ cũng mất những hơn mười ngày. Đan Na khó xử cuối cùng vẫn quyết định lấy ra một cây trâm ngọc thạch, nàng nhỏ giọng: “ Ta trên người chỉ có vật này đáng giá, xin đại thẩm… có thể cho ta mượn một con ngựa, ta… ta chắc chắn sẽ trả lại.”
“ Cái này…” Vị đại thẩm chần chừ một hồi, cuối cùng lại cười nói: “ Ta thấy cô nương chắc là có chuyện quan trọng nhất định phải tới kịp huyện Kim Lang, hay là cứ giữ lại trâm của mình đi, ngựa nhà ta tuy già yếu một chút, nhưng ta cho cô mượn.”
“ Thật… thật sao ạ?” Đan Na vừa nghe thấy đã mừng rỡ, nàng ráng nuốt xuống nước mắt muốn trào ra mới vội nói: “ Đa tạ đại thẩm, thật sự… ta thật sự rất biết ơn.”
“ Được rồi được rồi, dù sao cô cũng đã nói sẽ trả lại. Ta thấy cô nương cũng không phải người xấu gì, không sao đâu.”
- ----------------------------------------------------------------------------------
Huỳnh Hoa đi ngang hoa viên liền nhìn thấy Nguyệt Linh Phi trong mái đình bên hồ, nàng để ý thấy cung nữ Sa Lan lúc nào cũng hầu hạ ngay bên cạnh y lại chỉ dám đứng ở xa trông tới, hình ảnh như vậy cũng thật hiếm thấy: “ Ngươi chẳng phải Sa Lan, a hoàn mà Nguyệt thế tử mang từ vương phủ vào cung sao?”
“ A… tham kiến tứ công chúa.” Sa Lan nhận ra người vừa đến hỏi mình là ai, cô vội vàng hành lễ rồi mới trả lời: “ Nô tỳ chính là Sa Lan ạ.”
Huỳnh Hòa gật đầu, nàng hướng mắt nhìn Nguyệt Linh Phi trong mái đình mới nói: “ Ngươi không ở bên cạnh hầu hạ chủ tử lại đứng bên ngoài này làm gì? Lỡ may Nguyệt thế tử bất cẩn rơi xuống nước, ngươi có thể cứu kịp sao?”
“ Nô… nô tỳ…” Sa Lan ngập ngừng: “ Là thế tử muốn ở một mình, đều không cho nô tỳ ở bên cạnh chăm sóc. Nô tỳ chỉ là không thể an tâm, mới phải… đứng từ xa trông chừng thế tử.”
Huỳnh Hoa trầm mặt suy nghĩ, từ lúc xảy ra chuyện của Nguyệt Tử Liên, Nguyệt Linh Phi cũng thay đổi khác lạ. Nhất là cung nữ Sa Lan này, trước kia y đi đâu cũng sẽ ở bên cạnh, hiện tại lại cứ muốn đẩy những người thân cận của mình ra xa. Nàng nhất định phải tìm hiểu chuyện này thật kỹ, không thể cứ để như vậy.
Thấy Huỳnh Hoa không nói thêm gì đã muốn xoay lưng đi mất, Sa Lan vừa sợ vừa lo lắng, cô cuối cùng cũng muốn cả gan gọi một tiếng: “ Thưa… tứ công chúa.”
Huỳnh Hoa ngừng lại bước chân, nàng xoay đầu lại hỏi: “ Còn có chuyện gì?”
“ Nô tỳ… nô tỳ thật ra… Nô tỳ thật sự lo lắng, không biết tam tiểu thư hiện tại thế nào rồi.” Sa Lan gương mặt khó xử, cô lại nhỏ giọng: “ Thế tử gần đây rất lạ, có lần nô tỳ hỏi người về chuyện của tam tiểu thư liền bị trách phạt. Nô tỳ thế nhưng vẫn cảm thấy rất lo lắng, vậy nên… mới cả gan xin hỏi tứ công chúa.”
Huỳnh
Hoa nhìn ra cung nữ này thật sự là đang lo lắng cho cả hai người Đan Na và Linh Phi, nàng không hiểu nổi tại sao chỉ là một cung nữ như Sa Lan cũng có thể quan tâm đến Đan Na như vậy, nhưng Nguyệt Linh Phi từ trước đến nay luôn yêu thương tam muội của mình, lại không một chút nào để tâm đến?
Thấy Huỳnh Hoa gương mặt hình như không vui, cô vội cúi đầu nói: “ Là nô tỳ không biết điều, xin tứ công chúa trách phạt.”
“ Vẫn không có tin tức.”
“ Vâng ạ?”Huỳnh Hoa lại nói: “ Ngoài y phục và một vài món phối sức của Đan Na được cố ý gói kỹ vứt đi, chúng ta vẫn chưa tìm thấy được tin tức nào của muội ấy.”
Sa Lan nghe thấy gương mặt cũng méo mó lo lắng không thôi, Huỳnh Hoa cũng không muốn nói thêm mà xoay người rời đi. Nàng không trở về Lan Hoa cung như ý định trước đó, mà là đi thẳng đến ngự thư phòng.
Mỗi ngày sau khi cùng các vị đại nhân khác bao trình tấu sớ, Văn Hiên đều sẽ ở ngự thư phòng xử lý những vấn đề mà bọn họ nêu ra. Hắn bắt đầu chỉ là một thư đồng bên cạnh hoàng đế khi còn là thái tử, về sau cũng chỉ là thường xuyên bị hoàng đế triệu gọi giúp đỡ trong những vấn đề khó khăn mà không giữ chức quan.
Hiện tại khi hoàng đế xuất chinh liền một bước được phong làm thượng tướng này, chức vị được lập ra theo ý của hoàng đế đứng đầu các quan văn võ trong triều, thay thế xử lý chính vụ. Đại triều thần đương nhiên không dám có ý kiến gì với quyết định của hoàng đế, nhưng Văn Hiên lúc mới bắt đầu vẫn không nhận được tín nhiệm của bọn họ, thời gian chỉ sau một hai tháng lại không có bất cứ kẻ nào dám phủ nhận năng lực của hắn.
“ Bẩm thượng tướng, tứ công chúa đến.”
“ Mau mời tứ công chúa vào.” Nghe tiếng thưa bên ngoài, Văn Hiên ra lệnh để người vào rồi mới bỏ bút vẫn còn thắm mực trên tay ở giá gỗ. Hắn rời khỏi thư án, nhìn thấy người đi vào cũng lập tức quy củ cúi người hành lễ: “ Tứ công chúa vạn an.”
Xét theo thân phận thì Văn Hiên là thượng tướng vẫn phải hành lễ với Huỳnh Hoa, nàng tuy rằng là công chúa nhưng cũng phải được sự cho phép của thượng tướng mới có thể bước vào ngự thư phòng. Hai người họ trước mặt kẻ khác không có điểm sai sót, quy củ đều không thiếu.
Lúc này bước vào thì Ngự thư phòng cũng chỉ còn lại hai người, Huỳnh Hoa nhìn Văn Hiên hành lễ với mình mới trầm giọng: “ Nơi này không còn có ai khác, huynh cần gì làm bộ lễ nghĩa.”
Văn Hiên nghe những lời này xong cũng chậm đứng thẳng người, hắn nhìn Huỳnh Hoa mới nâng khóe môi cười: “ Bình thường muội đều muốn từ chối ta tận bên ngoài cửa, hôm nay lại cố ý tự mình đến đây. Đoán không lầm thì muội nhất định có chuyện muốn nhờ ta giúp đi?”
“ Huynh không cần phải làm bộ không hiểu với ta.” Xem như cả hai người đều đã hiểu rõ đối phương, Huỳnh Hoa như vậy nói thẳng vào vấn đề: “ Huỳnh thừa biết ta vì sao mới phải đến đây.”
“ Muội muốn biết liên quan đến cái chết của Nguyệt quận chúa, còn có cả chuyện này có liên quan gì đến tam Nguyệt tiểu thư?”
Huỳnh Hoa bình tĩnh nói: “ Ta không tin Đan Na là người giết chết Nguyệt Tử Liên, nếu còn không điều tra rõ chuyện này, sớm muộn sẽ không còn ai chịu tin tưởng muội ấy vô tội.”
“ Vậy sao?”
Nhìn dáng vẻ nước đến chân cũng không vội của Văn Hiên khiến nàng khó chịu, Huỳnh Hoa lại nói: “ Ngay cả huynh cũng cho rằng Đan Na đã làm chuyện này?”
“ Ta không nói bản thân nghi ngờ tam Nguyệt tiểu thư.” Văn Hiên tự nhiên đáp, hắn lại xoay người trở lại văn án. Lấy ra một tờ giấy trắng lại nói: “ Tam Nguyệt tiểu thư từ bé sống trong vòng tay bảo vệ cùng nuông chiều của muội và Nguyệt thế tử, là một người có tính tình lương thiện lại trong sáng, làm sao có khả năng chỉ vì một lúc hoảng loạn có thể cầm dao giết chính tỷ tỷ của mình.”
“ Nếu đã như vậy tại sao huynh vẫn không chịu làm gì để chứng minh sự trong sạch của muội ấy?” Huỳnh Hoa lớn tiếng hơn bình thường một chút: “ Huynh có biết hiện tại bên ngoài đã có những lời đồn thế nào? Ngay cả phu thê Nguyệt vương gia cũng muốn tin vào chuyện như vậy, huynh nói muội ấy sau này làm sao…”
“ Ta cũng giống như muội đều tin tưởng tam Nguyệt tiểu thư sẽ không làm chuyện như vậy, thế nhưng cho dù chúng ta không tin cũng không thể làm được gì cả.” Văn Hiên lại từ trên giá gỗ cầm lên bút đã chấm mực, hắn nhỏ một giọt mực rơi xuống trên mặt giấy trắng rồi mới nói: “ Người duy nhất chứng kiến tất cả là Nguyệt thế tử, lời y nói mới chính là sự thật.”
“ Huynh…"