" Kỳ Nguyên, hắn chính là Đường Kỳ Nguyên?"
Thường Hy gương mặt oa nhi cứng lại, y khi nhận ra cái tên của đứa trẻ đang bế mình trên tay này thì bất cứ hành động thừa thải nào cũng không có mà nằm im thin thít.
Y quả thật đã nếm thử sinh tử đầy đủ, hiển nhiên trở thành oa nhi mới sinh, mà còn lại vào cái thời đại của bảy ngàn năm trước, khi nhân thế diệt vong mà mình nghe kể lại của thế giới Mộc Ức Thiên này.
Nói như vậy những gì mà Thường Hy đọc từ sách, và cả trên phiến đá ở lăng mộ đó không còn chỉ là lịch sử nữa. Nói cách khác hiện tại những việc như diệt thế không có, hay phải nói là chưa xảy ra. Thời đại bạo quân Ân Ly quốc Đường Kỳ Nguyên thời điểm hắn định thái tử vị.
Ngồi bên dưới một gốc cây phong lớn, hài tử mặt lạnh không một chút cảm xúc. Kỳ Nguyên dường như không vừa lòng với vật nhỏ trong tay nằm im không động, tùy hứng hai tay nắm lấy oa nhi giơ lên cao mà đung đưa, y vẫn như thế không một tiếng động. Hắn lên tiếng không vui: “ Không khóc, cũng không cười nữa?”
“ Khi nhìn thấy và biết trước những việc làm đáng sợ của ngươi trong tương lai, thì có ai dám nháo nữa chứ.” Thường Hy rùng mình thầm nghĩ.
Thái tử im lặng hồi lâu như đang quan sát từ từng nét nhăn, đến cả mi mắt hơi giật giật một chút của oa nhi, hắn đột nhiên lên tiếng hiếu ký: “ Ta cảm nhận được, có phải ngươi nghe hiểu được những gì ta đang nói?”
“ A…” Thường Hy kinh hoảng, tim cũng thịch một tiếng đập mạnh. Hắn không thể nào lại đoán ra y mang linh hồn của thiếu niên mười tám, chắc là do bản thân Thường Hy biểu hiện quá kỳ lạ khiến hắn đoán mò nói thử.
Thường Hy cho dù đang rất muốn khóc nhưng sợ chọc giận đến hắn, cuối cùng giả vờ tỏ ra mình là trẻ sơ sinh mà cất tiếng cười lớn.Âm thanh vang vọng cả một cánh rừng nhỏ vắng lạnh, đánh động cả một không gian tĩnh mịt u ám. Kỳ Nguyên vẫn giữ hay tai trên cao, để oa nhi như vậy đột nhiên đôi mắt trên gương mặt nhỏ lại mở ra nhìn xuống hắn.
Thường Hy không nghĩ đến đôi mắt của y đã có thể mở ra, mi mắt chớp hai cái liền nhìn thấy gương mặt của người đang nâng mình trên tay.
Ngừng hẳn tiếng cười, Thường Hy chăm chú quan sát gương mặt của người này. Chắc chắn chính là người mà y đã nhìn thấy bên trong quan tài trong suốt kia, không thể lầm lẫn. Cho dù ngũ quan vẫn chưa sắc nét trưởng thành, thế nhưng Thường Hy không thể quên được.
Lần đầu thấy hắn nằm trong quan tài, y đã từng luyến tiếc cho một con người tuyệt tuấn mỹ và tài giỏi lại qua đời quá sớm, cũng đã từng tưởng tượng xem khi hắn còn sống sẽ như thế nào.
Bây giờ Kỳ Nguyên lại ở ngay trước mắt, khiến Thường Hy không tránh khỏi một phút ngây người mà thầm ngưỡng mộ tán thưởng.
Kỳ Nguyên nhìn đôi mắt to tròn chiếm gần hết gương mặt nhỏ của tiểu oa nhi, tiếng cười vang cũng ngừng lại khuấy động cõi cô tịch trong lòng hắn. Chẳng phải chỉ là một sinh mạng mà thôi, nếu hắn siết mạnh tay hơn một chút nữa thì cũng dễ dàng mang hủy đi?
Bàn tay muốn siết chặt bẻ gãy đi những khúc xương nhỏ chỉ mới hình thành, không hiểu vì sao hắn cuối cùng lại hạ cánh tay xuống, mang oa nhi ôm trở lại vào trong lòng, một hồi vẫn im lặng để nó liều mạng nhìn gương mặt hắn không rời mắt. Bình thường nếu có người dám cứ nhìn hắn chằm chắm như vậy còn mang dáng vẻ đánh giá khắp nơi, sớm cũng đã có kết quả thê thảm.
Kỳ Nguyên đột ngột lên tiếng: “ Cũng chỉ có ngươi dám nhìn ta như vậy.”
Thường Hy nghe thấy cũng chỉ tròn mắt nhìn hắn, y tự hỏi vì sao mình vừa rồi lại sợ người này đến như thế. Chắc cũng chỉ là bị dọa vì những gì y biết được từ hoàng đế Đường Kỳ Nguyên kia, thế nhưng khi Thường Hy nhìn thấy hắn, vẫn lạnh lùng và đáng sợ lại không hề mang đến cho y cảm giác muốn xa cách.
Đây rõ ràng chỉ là một thái tử nhỏ tuổi Đường Kỳ Nguyên chưa làm ra loại việc hủy thiên diệt địa kia, hắn thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường có vẻ bề ngoài hơn người mà thôi. Hắn cái gì huyết nhuộm toàn Bách quốc, cái gì hủy thiên địa cũng chưa làm. Vậy tại sao nhất định phải mang điều đó ghép trên người đứa trẻ này?
Thường Hy bạo gan dùng bàn tay bé bé của mình đưa đưa lên quơ quào trước mặt hắn như muốn thử chạm vào, miệng cũng như vậy “ u, oa “ kêu vài tiếng đáng yêu biểu thị việc mình muốn làm.
Kỳ Nguyên im lặng một hồi quan sát hài tử, mặt lạnh không thay đổi nhưng đôi mắt mỗi chút lại dần giảm xuống vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Hắn tay đang đỡ phần đầu của hài tử ngẩng cao hơn một chút, vừa đủ để bàn tay nhỏ đặt đến trên mặt mình.
Một chút hơi ấm sờ loạn trên mặt hắn, ngón tay ngắn ngủn nhỏ xíu lướt qua mi mắt lại sờ trên sống mũi cao rồi tới bên má. Kỳ Nguyên cảm thấy nhột nhạt nhưng lại chẳng có chút biểu hiện nào là chán ghét, oa nhi này rõ ràng cứ như đang thưởng thức mỗi nơi trên gương mặt Kỳ Nguyên.
Một vật nhỏ như vậy, có thể phạm đủ loại cấm kỵ trước nay hắn chưa từng cho phép. Loại ý nghĩ muốn mang nó ném xuống dưới
móng ngựa hay làm mồi nuôi thú dữ vụt qua. Khóe môi Kỳ Nguyên khẽ nâng lên nhanh chóng hạ xuống như chưa từng có, hắn nắm lấy bàn tay không an phận trên mặt mình để đến trước môi.
“ Oa…” Không nghĩ đến mình bị cắn một cái đau điếng, Thường Hy la lên một tiếng bật ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, đôi mắt cũng nhanh đã muốn ương ướt.
Thái Tử hé răng, nhìn dấu đỏ đỏ ở ngón cái nhỏ ú thịt ở bàn tay oa nhi. Hắn lại nhìn gương mặt nhỏ vì đau mà muốn ứa nước, đôi mắt đã ẩn hiện một lớp sương mỏng muốn trào ra. Hắn dùng ngón trỏ âu yếm trên gò má trắng hồng của oa nhi mà lạnh giọng: “ Ngươi là duy nhất cười với ta, khóc vì ta.”Cố nhịn lại nước mắt muốn chảy xuống, nghe thấy hắn nói Thường Hy ngạc nhiên lại ngẩn ra mà nhìn hắn. Vậy chứ vị thái tử này đang muốn nói với y cái gì?
Kỳ Nguyên lại lên tiếng: “ Tất cả những kẻ muốn đối với ta cười nói, kỳ vọng, van xin, tự hào. Bọn họ chỉ đang lo sợ năng lực của ta, chưa từng có một ai thật lòng muốn đối với chính con người Đường Kỳ Nguyên ta."
Hắn lạnh lùng nói: " Phụ hoàng cần một thái tử tài giỏi lại biết nghe lời, mẫu hậu lại cần một thái tử để giữ vững địa vị. Huynh đệ mỗi người cố ý tỏ ra kính trọng nhưng sau lưng luôn ao ước vị trí của ta, quan lại cùng hạ nhân lại đề phòng e sợ như thú dữ..."
" Oe...?"
" Thật sự cười vì ta, khóc vì ta không ngờ lại là một vật nhỏ vừa ra đời như ngươi lại là lần đầu tiên.”
Kỳ Nguyên mỉm cười không nhìn thấy rõ, nhưng cảm giác ấm áp trong mắt khi hắn nhìn y thì Thường Hy lại không bỏ sót. Tựa như vừa làm sáng lên một không gian u tối, y không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy đau lòng. Không ai đối với hắn thật tâm, ra đây lại là những gì Thái tử Đường Kỳ Nguyên người người kính nể luôn nghĩ đến.
Tựa như vật nhỏ hiểu những gì hắn nói, Kỳ Nguyên không nghĩ đến chuyện có hay không, hắn chỉ biết mình vừa phát hiện ra một thứ gì đó có thể đánh động đến thế giới mà trước nay bản thân chưa từng để bất cứ kẻ nào lại gần. Hắn mặt lại trở lạnh, giọng nói mang ngữ khí đe dọa: “ Ngươi nếu đã xuất hiện ở đó, thì sẽ là của ta. Cười hay khóc chỉ duy nhất có thể do ta. Nhớ cho rõ, ngươi từ nay là của ta.”
Thường Hy ngạc nhiên không hề cảm thấy mình đang bị đe dọa, chỉ cảm thấy hắn cô đơn. Kỳ Nguyên giống như một đứa trẻ đòi một món đồ chơi hay cái kẹo vậy, y đoán hắn chỉ là không biết cách thể hiện như thế nào.
Trước kia còn cảm thấy luyến tiếc hắn nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp được, gặp được thì không chỉ là luyến tiếc mà còn có không nỡ.
Thường Hy không nỡ từ chối hắn, rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì nhưng lại không đành lòng khi Kỳ Nguyên đe dọa nhưng lại đang nhìn y chờ đợi như vậy.
Thường Hy dùng bàn tay nhỏ bé của oa nhi mới sinh, nắm lấy ngón tay trỏ của hắn đang lướt trên mặt mình. Y hé miệng cười với hắn, chỉ ra vẻ một nụ cười tự nhiên của oa nhi, có thể hắn không hiểu nhưng xem như đã đồng ý với hắn.
Qủa nhiên sắc mặt thái tử cũng trở nên tốt hơn, hắn nhưng chỉ im lặng như vậy ôm hài tử trong lòng ngồi rất lâu. Thường Hy tự hỏi hắn như vầy bồng trên tay còn cẩn thận sợ làm y đau, vậy lại chính là một hoàng đế tàn nhẫn xem mạng người là cỏ rác về sau sao?
Hắn bây giờ bất quá chỉ là một đứa trẻ còn mới chưa đến mười tuổi, bất kể cái gì hủy thiên diệt địa đều chưa có làm qua, y không thể cũng không có quyền kết tội hắn.
Thường Hy không hiểu vì sao mình bị kéo đến thời đại này, nhưng nếu giống như lời lão Khang Dương nói y có thể giúp họ cứu lấy thế giới này.
Tuy không biết điều đó có là thật, cũng không tin mình có khả năng. Nhưng nếu có thể làm được một chút gì đó, Thường Hy nghĩ mình không thể đứng ngoài làm ngơ.
Ít nhất y cũng muốn biết Kỳ Nguyên vì sao lại phải dùng chính sinh mạng hắn để hủy đi nhân thế, ở bên cạnh hắn biết đâu sẽ có thể làm được việc gì đó để tương lai không xảy ra như những gì y biết ở bảy ngàn năm sau, cho dù chỉ là một việc nhỏ nhất.
Lúc này cả hai đều có những suy nghĩ riêng của mình, họ không biết sự tồn tại của đối phương với bản thân có ý nghĩa gì, có ảnh hưởng đến đâu. Chỉ là vô tình nhận thức được, người nọ có thể sẽ thay đổi chính mình.