Từ chuyện Quỳnh đại công tử thổ lộ tâm ý của mình, Quỳnh Chấn cùng Thiện Mỵ Nguyệt đều không có ý kiến phản đối gì nữa. Dù sao ngày hôm sau Quỳnh đại tướng quân cũng bị hoàng đế triệu gọi, hắn chẳng qua bị ánh mắt lạnh giá của hoàng đế quét ngang một lần, cứ như vậy tự nhiên biết hoàng đế vì cái gì cảm thấy khó chịu với mình.
Thời gian an bình lặng lẽ trôi, Linh Phi tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình trong cung. Lúc hoàng đế bận việc y sẽ dạo chơi ngắm cảnh ở hoa viên, không thì đến Lan Hoa cung cùng Huỳnh Hoa trò chuyện. Lúc rảnh rỗi lại chạy đến tướng quân phủ thăm Đan Na và huynh đệ Quỳnh gia, cảm giác vô cùng nhàn hạ.
Nhìn như vậy chưa chắc đã vậy, lo lắng bao ngày cuối cùng cũng đến. Chỉ còn mấy canh giờ nữa Nguyệt Linh Phi đã chính thức bước sang mười tám tuổi, tâm trạng của y cả ngày hôm đó đều vô cùng căng thẳng và lo lắng.
Đường Vân Tịnh ngồi bên bàn, một tay chống cằm nhìn kẻ nào đó đang ngồi trên giường của mình, quấn chặt chăn của mình: “ Ta nói này Linh Phi, ngươi có biết bây giờ là lúc nào rồi không? Hiện tại ngươi phải nên tắm rửa sạch sẽ, nằm ở long sàng mà chờ đợi đến lúc bị ăn sạch rồi mới phải chứ?”
“ Ngươi…” Linh Phi nghe nói thì mặt đỏ bừng, y cố ý lãng sang chuyện khác: “ Lục hoàng tử không phải nói ta luôn thiên vị kẻ khác, không chịu đếm xỉa gì tới người hay sao? Hôm nay ta đến ngủ ở chỗ người thế nào?”
“ Con người của ngươi đúng là không xem ta ra gì, có cảm thấy mình quá đáng hay không?” Vân Tịnh không hài lòng nói: “ Bình thường ngươi ở trong cung cười nói vui vẻ, tìm đủ người cùng mình nói chuyện trên trời dưới đất, có khi nào nhớ đến ta sao? Đợi đến trước ngày cử hành quốc hôn mới chạy đến phủ của ta để lánh nạn, ngươi rõ ràng đem ta thành bình phong hứng cơn thịnh nộ của hoàng huynh mà.”
Linh Phi nghe Vân Tịnh nói vậy thì cũng có chút áy náy trong lòng, thế nhưng chỉ một chút đó rất nhanh cũng bay mất nói: “ Ân Ly quốc ta người có thể chọc giận hoàng thượng nhiều nhất, không phải chính là lục hoàng tử sao? Tới giờ người vẫn an ổn như vậy, mọi người đều nói lục hoàng tử đánh mãi cũng không chết còn gì?”
“ Linh Phi ngươi được lắm, hôm nay còn biết nói mấy lời không có nhân tính này.” Vân Tịnh nóng giận đứng lên bay tới bên giường, y lôi kéo chăn đang được Linh Phi quân kín trên người giữ chặt: “ Đi đi đi cho ta, đừng có kéo ta cùng ngươi xuống nước. Ngươi mới chính là cái tên đánh mãi cũng không chết, ta không muốn khi không bị hoàng huynh một ánh mắt mà đóng băng đâu. Cút về nơi của ngươi nhanh lên.”
“ Đừng mà, người cũng đừng nhẫn tâm như vậy chứ.” Linh Phi sống chết không chịu bỏ chăn ra, còn làm vẻ đáng thương nói: “ Ta cũng thật là hết cách mà, cứ nghĩ tới sau khi được sắc phong hoàng hậu, còn sẽ phải làm chuyện… chuyện mất mặt đó. Ta bây giờ không dám nhìn mặt của hoàng thượng, người cho ta ở đây một đêm đi.”
Kéo mãi cũng không kéo người ra được, Vân Tịnh thở hồng hộc nằm lăn ra giường. Y liếc nhìn Linh Phi: “ Ngươi nha, trước sau cũng không tránh được, ngươi trốn một lúc thì làm được gì. Nếu bản thân không muốn thì cứ nói thẳng ra, ta nghĩ hoàng huynh cũng sẽ không bắt ép ngươi.”
“ Ta…” Mặt Linh Phi thật đỏ, y nhỏ giọng: “ Ta không phải không muốn, chỉ là…”
“ Chỉ vì ngươi cứ trốn mất như vậy, hoàng cung đã như sắp nổ tung tới nơi rồi. Đã mấy ngày sau buổi thiết triều sớm, mấy vị đại thần đi ra đều chân tay mềm nhũn chẳng đứng nổi, phải mất mặt gọi người khiến họ về phủ kia kìa.” Vân Tịnh vỗ Linh Phi một cái lại nói: “ Chuyện của mình thì tìm cách giải quyết cho thỏa đáng, đừng có kéo bọn họ ra chết chung với ngươi chứ.”
Không nghe Linh Phi nói cái gì, Vân Tịnh nghiêm túc hỏi: “ Ngươi không phải vì chán ghét hoàng huynh mới né tránh đấy chứ? Là huynh ấy ép ngươi sao?”
“ Đương nhiên không phải, ngươi đừng nói lung tung.” Linh Phi nói vội xong rồi lại trầm giọng: “ Đúng là ta có chút sợ loại chuyện đó, nhưng lần này trốn tránh người lại không phải vì vậy.”
“ Chứ ngươi thật ra đang sợ cái gì?”
“ Ta cảm thấy mình có chút ích kỷ.” Linh Phi thở ra một hơi, nhớ lại mấy lời của Nhiên Tuyết mới nói: “ Lúc ở Thái Lân quốc có người nói với ta rất nhiều chuyện, ta không phải không biết hoàng thượng muốn gì, nhưng lại luôn dựa vào việc người yêu thương mình như vậy để lẫn tránh. Nghĩ lại cảm thấy rất hổ thẹn, không dám đối mặt với hoàng thượng.”
“ Thật là…” Vân Tịnh vỗ trán mình một cái, y đứng lên khỏi giường mới cao giọng: “ Chỉ có như vậy thôi mà ngươi cũng không dám nói rõ ràng, cũng không phải là muốn cự tuyệt thân mật với đối phương, nói rõ ràng không tốt hơn hay sao?”
“ Ta…”
Vân Tịnh bỏ qua Linh Phi, y xoay đầu nhìn ra cửa phòng mình: “ Hoàng huynh, huynh cũng nghe rồi đó. Y không ghét cùng huynh làm chuyện đó, chỉ là đang xấu hổ trước kia giả vờ không nhìn thấy huynh muốn ăn người ta mà thôi.”
“ Sao cơ?” Linh Phi ngạc nhiên ngước đầu nhìn Vân Tịnh, sau đó lại nhìn ra cửa. Không ngờ thật sự thấy cánh cửa bị đẩy mở ra, tim trong ngực trái cũng vì vậy mà đập mạnh: “ Hoàng… hoàng thượng?”
Đường Vân Tịnh thích chí đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng lại cửa phòng: “ Hai người cứ từ từ mà hòa giải, ta đảm bảo cả Tịnh Tư Phủ
sẽ không có người đến đây quấy rầy.”
“ Chờ đã, lục hoàng tử... đợi…” Linh Phi muốn gọi người trở lại, không ngờ Vân Tịnh cứ như vậy không quan tâm đóng của cái “rầm”, chắc chỉ còn thiếu muốn mang khóa đến khóa luôn bên ngoài nữa thôi.
Đã chạy từ trong cung đến phủ của Vân Tịnh cũng không thoát, Linh Phi đoán mình đã bị bán đứng từ lâu rồi. Y bối rối không biết nên làm thế nào mà ngập ngừng: “ Hoàng thượng, thật… thật ra ta…”
“ Ngươi lại định trốn tránh ta nữa sao?”
“ Không…” Linh Phi đảo mắt một chút, biết mình không tránh được mới bỏ chăn quấn chặt trên người mình ra, thẳng thắn nhìn hoàng đế: “ Xin lỗi hoàng thượng.”
Kỳ Nguyên bước lại gần, hắn đưa tay đẩy ngã Linh Phi rồi chống hai tay xuống đệm giường, từ trên nhìn xuống y: “ Ngươi không trốn được.”
“ Hoàng thượng…”
“ Phi nhi, đừng cự tuyệt.” Đặt tay trên gò má Linh Phi, hắn trầm giọng: “ Kiên nhẫn của ra cũng đã đến giới hạn rồi.”
Linh Phi vô cùng căng thẳng, gương mặt anh tuấn bức người của hắn thật gần. Y lại còn nhìn thấy rõ ràng sự ham muốn trong mắt hắn, y nghe rõ tiếng tim mình đập đến tưởng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Nuốt một ngụm khí lấy lại bình tĩnh, nhưng lại cứ bị gương mặt của hắn hấp dẫn đến không thể từ chối được. Linh Phi là lần đầu tiên mới biết nhan sắc này của hắn cũng còn có thể hữu dụng tình huống lúc thế này, lấy một tia lý trí cuối cùng nói: “ Hoàng thượng… ngày mai… ngày mai ta còn có rất nhiều chuyện cần phải tự mình làm.”
“ Vậy nên?”
Linh Phi đỏ mặt: “ Phi nhi nghe nói, lần đầu… có thể sẽ rất đau. Nên là… nếu ngày mai không thể đi nổi thì ùm…”
Không đợi vật nhỏ nói xong đã phủ môi mình xuống che lấp đi cái miệng nhỏ của y, Kỳ Nguyên cắn lên môi dưới của y rồi dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm đi vào trong.
Không còn quá xa lạ với những nụ hôn thân mật của Kỳ Nguyên, Linh Phi hé miệng để hắn dễ dàng đi vào. Y có thể nhận ra hơi thở của hắn rất nóng, ngay cả đầu lưỡi của mình bị hắn quấn lấy cũng có cảm giác nóng rực: “ Ư… ừm…”
Nụ hôn triền miên kéo dài không dứt, bàn tay vuốt ve trên cổ Linh Phi cũng từ từ hạ xuống chui vào bên trong cổ áo. Có thể vì hành động bất chợt này của Kỳ Nguyên khiến vật nhỏ kháng cự một chút, đầu lưỡi trong miệng cũng bị y cự tuyệt đẩy ra ngoài.
Có thể vì không giống với những lần trước, trong suy nghĩ của hắn không hề có ý định sẽ ngừng lại giữa chừng. Kỳ Nguyên sau khi rời khỏi môi Linh Phi liền thô bạo cúi đầu cắn lên cổ y.
“ A…” Nhói lên kêu đau một tiếng, lập tức lại cảm giác chỗ bị cắn của mình được Kỳ Nguyên đau xót liếm qua rồi mút lấy. Linh Phi vừa nhột vừa ngứa mà lắc nhẹ thân mình, giọng y có chút run lên: “ Hoàng thượng… đợi…”
“ Không cần lo.” Giọng hoàng đế tựa như đang kiềm chế nói: “ Nếu ngươi không thể đi, trẫm sẽ đích thân bồng ngươi đến lễ điện.”
“ Ư…” Hai bàn tay đặt trên vai Kỳ Nguyên muốn đẩy người ra lại siết chặt lại, Linh Phi biết lần này mình không có cách trốn tránh nữa.
Hoàng đế cũng đã cho y thời gian rất lâu rồi, cho dù là thời gian để chuẩn bị tinh thần thì cũng phải nên chuẩn bị ổn thỏa cả.
Hai tay giữ lấy bên đầu hoàng đế khiến hắn đối diện với mình, Linh Phi chủ động đưa người hôn nhẹ qua môi hắn mới mỉm cười nói: “ Hoàng thượng, Phi nhi yêu người.”
“ Phi nhi.” Giọng hắn lúc này đã trở nên khàn đặc vì dục vọng kiềm nén bấy lâu, Kỳ Nguyên lại cúi người hôn xuống. Tay hắn lưu loát mang y phục của vật nhỏ cởi sạch, không muốn cho y có thời gian để ngượng ngùng nữa.
Lần nữa lúc đôi môi mình được buông ra thì đầu óc Linh Phi cũng trở nên trống rỗng, y mơ màng nhận ra ánh mắt nóng rực của Kỳ Nguyên đang nhìn mình. Lúc này mới phát hiện trên người đã không còn một mảnh y phục, Linh Phi xấu hổ xoay đầu đi, miệng lại phát ra tiếng nức nở: “ Đừng… hoàng thượng… đừng nhìn nữa.”
“ Phi nhi.” Hoàng đế đưa tay đặt trên bờ ngực trần của Linh Phi, nước da trắng ngần cùng cảm giác mịn màng khi được chạm vào y như vậy khiến hắn như phát điên. Hắn trầm giọng: “ Ngươi thật xinh đẹp.”
Linh Phi vừa nghe thì mặt lại nóng đến lợi hại, y cuống quýt đưa tay túm lấy chăn trên giường muốn che đi cơ thể của mình. Chỉ là vừa kịp túm được mép chăn thì cổ tay đã bị Kỳ Nguyên bắt lấy đè chặt xuống giường.
“ Đừng động, nhìn ta.” Lời nói của hắn tựa như đang ra lệnh lại chứa sự dịu dàng chưa từng có, kiên nhẫn chờ đợi đến khi vật nhỏ chịu nhìn thẳng vào mình. Kỳ Nguyên hôn trên chóp mũi y rồi ghé vào bên tai: “ Phi nhi, đừng sợ.”
“ Ư…” Linh Phi nhắm chặt hai mắt, bàn tay đang túm góc chăn lại từ từ buông ra.