Đăng cơ năm mười bốn tuổi, Kỳ Nguyên đế tại vị năm thứ mười hai Ân Ly quốc đã sắc phong cho Nguyệt thế tử, trưởng tử của Nguyệt Lân vương trở thành hoàng hậu. Sau khi chiếu sắc phong được ban ra toàn thiên hạ đã khiến tất cả các quốc gia khác bàn luận sôi nổi, Nguyệt Linh Phi trở thành vị nam hoàng hậu đầu tiên từ khi lịch sử được khai sinh ghi chép lại.
Quốc hôn của đế hậu được diễn ra trong bảy ngày liên tục, trong đại lễ sắc phong lại khiến quan viên đại thần cùng sứ thần các nước đều bàn luận vô cùng sôi nổi.
Nam hoàng hậu trên người bận phụng bào trắng được thêu chỉ vàng, từ trước đến nay chưa từng có chuyện như vậy. Đáng nói hơn lúc tiến vào đại điện nhận sắc phong, hoàng hậu thế nhưng lại do chính hoàng đế bồng trên tay bước lên đại lễ điện.
Chỉ khi tham dự vào quốc hôn của đế hậu Ân Ly quốc, chứng kiến lễ sắc phong hoàng hậu uy nghi đến mức chưa từng có, như vậy mới khiến mọi người thấu hiểu được tình yêu thương sủng ái của Ân Ly đế dàng cho hoàng hậu của mình là không gì có thể so sánh.
Nhưng điều càng khiến mọi người bất ngờ hơn nữa, chính là vị nam hoàng hậu được hết mực sủng ái kia chỉ sau quốc hôn nửa tháng liền nghe nói đã xuất cung. Không ai biết y đi đâu và làm gì, cứ như vậy biệt tích suốt hơn ba tháng chưa từng có một chút tin tức.
Thái hậu có tuổi từ lâu đã không còn màng đến chuyện bên ngoài, tưởng rằng sau khi hoàng đế lập hậu cũng có thể buông bỏ trách nhiệm quản lý nội cung, không ngờ cuối cùng vẫn phải để bà tiếp tục lo liệu.
Hoàng đế từ khi hoàng hậu đi mất lúc nào cũng tỏa ra khí lạnh toàn thân, bất cứ ai nhìn thấy hắn cũng bị dọa cho rét lạnh. Hơn ba tháng này triều thần sống cũng thật không dễ dàng, bọn họ hiện chỉ có thể trông chờ hoàng hậu sớm ngày hồi cung.
Đường Vân Tịnh ở chỗ Huỳnh Hoa ăn đồ ngọt, y tuy rằng mỗi ngày đều chỉ biết chạy đông chạy tây, thế nhưng mấy chuyện nghe ngóng trong cung để giải khuây cũng không thiếu sót nói: “ Tứ tỷ biết hôm nay hoàng huynh lại khó chịu đến mức nào rồi không? Ưng đại nhân chỉ là phía sau lưng từng nói vài ý kiến của mình, muốn hoàng huynh lập thêm vài vị phi tử để có người kế thừa long mạnh. Lời này chẳng biết vì sao lại đến tai hoàng huynh, ông ta liền như vậy hứng chịu năm mươi bản.”
“ Ưng đại nhân sao?” Huynh Hoa đang tự mình thêu một bộ giá y đỏ, nàng tưởng tượng đến lúc có thể thấy Đan Na bận giá y lại mỉm cười nói: “ Ngài ấy chẳng qua cũng vì lo nghĩ cho huyết mạnh của hoàng thất, không có ý xấu. Thế nhưng lại không nghĩ hoàng huynh yêu thương hoàng hậu của mình ra sao, thời gian này y lại không có ở trong cung, chẳng trách huynh ấy lại tức giận như vậy. Xét theo tình hình hiện tại, Ưng đại nhân có thể giữ được mạng đã là may mắn.”
“ Ông ta đã bao nhiêu thọ thần rồi tỷ không để ý?” Vân Tịnh cắn một mẫu bánh lại nói: “ Nhận đánh năm mươi bản này cũng chẳng khác nào lấy mạng.”
“ Cũng đừng chỉ biết nói chuyện của người khác nữa, đệ tự lo mình cho trót đi.” Huỳnh Hoa có vẻ không vừa lòng tính tình hay gây chuyện của Vân Tịnh mới nói: “ Suy nghĩ cái gì cũng không biết trước sau cứ nói thẳng ra miệng, tiếp tục như vậy một ngày cũng chọc đến cơn thịnh nộ của hoàng huynh, tự chuốc lấy họa vào thân.”
“ Cái này…” Vân Tịnh cũng thật sự rất lo ngại vì tính tình của mình, mỉm cười lấy lòng Huỳnh Hoa: “ Nếu đệ thật sự có gây chuyện, không phải cũng còn có tứ tỷ sao? Tỷ cũng đâu thể bỏ mặc đệ đúng chứ?”
Huỳnh Hoa nhíu mày: “ Không bỏ mặt thì thế nào? Ta chính là không có khả năng khuyên được hoàng huynh, mà người làm được hiện cũng không có ở đây. Khuyên đệ biết điều một chút.”
“ Tỷ nói phải.” Vân Tịnh nghe vậy mới rầu rĩ: “ Lúc trước xảy ra chuyện gì cũng có Linh Phi đứng ra chịu trận thay, bây giờ thì tốt rồi, không làm gì cũng có tội. Rảnh một chút chạy đến tướng quân phủ cũng sợ có người nói ra nói vào, đến tai hoàng huynh lại khiến người tức giận.”
“ Đệ làm náo động tướng quân phủ chưa đủ? Lần đó bị hoàng huynh phạt tội đã quên rồi hay sao mà còm muốn chạy đến đó?” Huỳnh Hoa nghiêm giọng: “ Còn nữa, Nguyệt thế tử bây giờ đã là hoàng hậu Ân Ly quốc ta, không thể tùy tiện gọi tên của người như vậy.”
“ Này… chỉ là quen miệng chưa kịp sửa thôi.” Vân Tịnh suy nghĩ lại cao giọng: “ Mà nói đi cũng nói lại, nếu hoàng huynh đã không muốn thì sao còn để Linh… là hoàng hậu đến cái gì Thanh Yên. Đi một lần liền mấy tháng, không phải tự tìm phiền phức?”
Vân Tịnh nói liền luôn miệng, y đột nhiên khó chịu vỗ tay xuống mặt bàn: “ Chưa hết còn cái gì con tin hoàng tử kia, hoàng huynh để một cái nam nhân đi đi lại lại trong hoàng cung quả thật khiến người ta ngứa mắt mà.”
Huỳnh Hoa thở dài một hơi, nàng dứt khoát bỏ luôn kim thêu xuống: “ Sở Lan, ngươi đi chuẩn bị thêm một chút điểm tâm lại đây đi.”
“ Vâng thưa công chúa.”
Vân Tinh nghe nói thì chột dạ, y nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn đã bị mình ăn gần hết mới nhỏ giọng: “ Tứ tỷ không phải bình thường cũng không thích đồ ngọt lắm sao?”
“ Không phải cho ta.” Huỳnh Hoa nói: “ Đan Na một lát sẽ đến, chỗ bánh này là chuẩn bị cho đệ ấy, nhưng đều bị đệ tranh cả rồi.”
Thấy Vân Tịnh tỏ vẻ hối lỗi im lặng, Huỳnh Hoa chỉ khẽ cười một chút mới lên tiếng: “ Về vấn đề đệ hỏi vừa rồi, hoàng hậu đến Thanh Yên quốc nguyên do còn nằm ở công dụng của Tuyết Sinh Linh kia. Hoàng huynh cho dù không muốn để hoàng hậu đi, nhưng vì muốn tốt cho y nên không còn cách nào khác.”
“ Vậy Tuyệt Sinh Linh đó thật sự thần kỳ đến vậy, có thể giúp con người làm chậm độ phát triển, kéo dài tuổi thọ sao?”
“ Vấn đề này đến chính ta cũng không thể biết được.” Huỳnh Hoa lại nghiêm giọng với Vân Tịnh: “ Riêng về tên Y Bình hoàng tử kia, khuyên đệ tốt nhất đừng đến tìm hắn sinh sự như lần trước, đã bị ăn
đủ khổ rồi. Nói thế nào đi nữa thì người gặp bất lợi chắc chắn chính là đệ.”
“ Để cũng không rảnh muốn sinh sự với cái tên chướng mắt đó, chẳng qua không nhịn nổi nhìn hắn tàn nhẫn đánh đập một cung nữ như vậy.” Vân Tịnh nhớ lại liền nghiến răng: " Đệ rõ ràng là muốn giúp đỡ cung nữ đó, thể nhưng vừa xoay lưng tên khốn kia đã đi tố cáo với hoàng huynh. Nghĩ lại mông của đệ bị đánh vẫn còn thấy nhói."
Huỳnh Hoa lắc đầu: “ Con tin này thật ra cũng không phải tầm thường, ngay cả thượng tướng như Văn Hiên cũng muốn không xem trọng. Chỉ một cái cung nữ nhỏ nhoi thì đã tính là gì.”
“ Hừ.” Vân Tịnh khó chịu: “ Chỉ là một tên kiêu ngạo tự đánh giá cao bản thân mình, chẳng qua cũng chỉ là một tên hoàng tử bị vứt bỏ làm con tin ở Ân Ly ta. Một khi Linh Phi trở về rồi, đệ cũng thật muốn xem hắn làm sao kiêu ngạo được nữa.”
- ----------------------------------------------------------------
Đan Na vào hôm nay vào cung đến chỗ Huỳnh Hoa, lúc đi ngang Lương Đình Trai ở hoa viên thì nghe thấy tiếng cười nói có chút thanh thót của thiếu niên. Trong Lương Đình có một số nam tử trẻ tuổi cười đùa, nổi bật nhất vẫn là người đang được kẻ khác vây quanh kia.
Y Bình gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, trang phục kiểu dáng hơi phô trương có màu đỏ, càng làm nổi bật lên nước da trắng hồng của y. Người này nhìn vào có tuy rằng có xinh đẹp bắt mắt, nhưng nam tử lại có thể làm thành bộ dạng như vậy cũng thật khiến người ta khó lòng hiểu nổi.
“ Hừ.” Sa Lan sau khi Linh Phi trở thành hoàng hậu đã muốn cô đến chăm sóc Đan Na thay mình ở phủ tướng quân, nhìn thấy Y Bình liền khó chịu ra mặt mới nói với chủ tử: “ Tiểu thư, hay là chúng ta đi đường khác đi, đừng để người như vậy khiến bản thân nhìn thấy đã khó chịu.”
Sa Lan dù đã biết thân phận của Đan Na thì vẫn quen gọi y là tiểu thư khi không có ngườ khác, Đan Na đối với cách xưng hô này lại không quá để tâm. Y tuy rằng chưa từng gặp qua người kia nhưng không phải chưa từng nghe nói tới, chỉ cần nhìn thấy thái độ chán ghét rõ ràng của Sa Lan cũng biết thân phận của đối phương.
Không quan tâm đến những tiếng cười đùa lớn ở hậu hoa viên, y lắc đầu nói: “ Không cần, chúng ta không để ý họ là được rồi. Ta không muốn để Huỳnh Hoa tỷ đợi lâu, đi thôi.”
“ Vâng tiểu thư.”
Ngày đẹp trời như hôm nay nên tâm trạng Y Bình cũng rất tốt, hắn ở hậu hoa viên ăn uống lại nói cười. Chính là không nghĩ tới từ đâu xuất hiện một tiểu tử không hiểu chuyện, vậy mà nhìn thấy hắn mà lại làm như không bước ngang qua.
Gương mặt xinh đẹp cứng lại, nụ cười trên môi cũng tắt đi mới cao giọng nói: “ Ngươi, đứng lại đó cho ta.”
Theo tiếng gọi của Y Bình, những người có mặt bên cạnh cũng nhìn qua. Mấy thái giám cùng ham vui ở đó vừa nhìn thấy đã nhận ra vị cô nương kia là ai, nhưng Y Bình cùng hai tên bằng hữu của hắn thì lại chẳng biết được.
Thấy người vẫn làm như không nghe mình gọi, Y Bình tự mình đứng lên bước nhanh chặn đường đối phương: “ Ta nói ngươi đứng lại có nghe thấy không?”
“ Có chuyện gì sao?” Đan Na khi hắn gọi lần đầu đã nghe thấy nhưng lại không muốn tiếp xúc với người này, không ngờ lại còn bị hắn chặn đường mới bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.
Y Bình ngạc nhiên vì tiểu tử trước mắt, đối phương có gương mặt khá xinh đẹp, thân hình cũng nhỏ nhắn thon gọn. Quan trọng hơn trên người y bận chỉ một bộ y phục đơn giản màu xám trắng, thế nhưng ngay cả hắn nhìn cũng cảm thấy tự nhiên cùng thu hút.
Mọi người đều biết hoàng đế có hứng thú với nam tử nhỏ nhắn đáng yêu, Y Bình thế nhưng còn không biết trong cung còn có một tiểu tử có vẻ ngoài câu dẫn nam nhân như thế này. Hắn chính vì vậy liền cảm thấy khó chịu: "Ngươi là người ở đâu, gặp ta thế nhưng còn dám ngang nhiên bước qua không cúi chào?”
“ Ngươi…”
“ Sa Lan, không sao đâu.” Đan Na lên tiếng ngăn Sa Lan đã nóng giận đến muốn hét vào mặt người kia, y nhìn nam tử trước mặt một chút cũng không tỏ ra tức giận gì mới nhẹ giọng: “ Chức vị của ngươi là gì?”
“ Chức… chức vị?”
Đan Na lại nói: “ Trong cung này, muốn người khác cúi đầu trước mình thì cần phải có thân phận và địa vị không phải sao?”
“ Ta…”
“ Ta hiện đang rất vội phải đến Lan Hoa cung, nếu không còn chuyện gì vậy làm phiền nhường đường.” Đan Na bình thường sẽ không có thái độ như vậy đối với kẻ khác, nhưng người này khiến y thật sự khó chịu mà không muốn giúp hắn giữ mặt mũi.
Y Binh lúc người bước qua rồi mới biết mình vừa bị đối phương xem thường, y tức giận lại túm lấy cổ tay tiểu tử kia: “ Ngươi đứng lại đó cho ta.”
“ Tiểu… thiếu gia.” Sa Lan hoảng sợ một chút sau đó lại lớn tiếng nhìn Y Bình: “ Ngươi làm gì vậy?”
“ Nô tỳ nhỏ nhoi như ngươi cũng dám lên giọng với ta?” Y Bình trừng mắt lớn tiếng với Sa Lan, tay cũng siết chặt lại thật muốn bóp nát cổ tay mảnh khảnh này của tên tiểu tử kia.
“ Buông tay của ngươi ra.” Không ngờ Sa Lan lại chẳng e sợ chút nào, cô giận dữ đánh mạnh vào tay Y Bình, còn dùng sức rất lớn xô y về phía sau.
“ Ngươi dám…”
Đan Na tay bị siết phát đau, y nhíu mày kéo trở về đã nhìn thấy cổ tay bị đỏ ửng một vòng. Làm Sa Lan vừa sợ vừa lo: “ Thiếu gia, người không sao chứ?”
“ Không sao.”