Lăng gia xuất hiện tiểu công chúa, cả gia tộc liền tổ chức ăn mừng, người duy nhất buồn bã ngồi khóc trong phòng là Miên Miên, cô vừa khóc vừa càu nhàu:
- Lăng Qua Thần đáng chết, anh hai từ bao giờ lại có sở thích quái đản thế kia chứ? Cả trẻ con mà cũng không buông tha, anh đúng là đáng ghét mà! Hu hu, cái đồ quái đản!
Miên Miên còn nhớ cách đây không lâu có người từng nói với cô hắn ta không hề thích nữ nhân, cô còn đang nghĩ đến việc sẽ ship thuyền, không ngờ bây giờ lại thế này...
Hu hu, Lăng Qua Thần chuyển sang thích trẻ con từ khi nào? Lại còn muốn thông qua việc nhận nuôi để cô bé đó trở thành vợ hợp pháp của anh? Quá đáng, cô không thể chấp nhận loại lừa gạt này, anh là đồ xấu xa!
***
Bữa tiệc diễn ra đúng kế hoạch, Mạc Mạc từ một cô bé mất hết tất cả, mất hết người thân lại có được một sự sủng ái từ một gia tộc giàu có khó ai bằng, trong lòng cô bé đan xen những cảm xúc hỗn loạn.
Nửa đêm không ngủ được, nó ngồi co ro ở trên giường. Nó không nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ biết khi nó tỉnh lại thì đã có mặt trong bệnh viện, bác sĩ thông báo người nhà của nó đã qua đời, họ không nói gì với nó cả, những người thân quen trước kia bây giờ chỉ còn là những thân xác lạnh tanh đến đáng sợ, cha mẹ, còn anh hai của nó...
Tất cả đều không còn!
Mạc Mạc suy nghĩ đến đây, nước mắt cô bé ướt đẫm môi, tiếng nấc ai oán ngày một càng lớn hơn, âm thanh đau thương cùng cực truyền thẳng đến chỗ hắn, Lăng Qua Thần cũng không thể ngủ được, thi thoảng vẫn cứ đi qua đi lại trước phòng của bé con, nhưng hắn không bước vào.
Gia đình đang yên ấm của nó vì hắn mà không còn, hắn cảm thấy mình rất khó khăn khi đối mặt với Mạc Mạc, nhưng mà...
Hắn không thể bỏ mặc con bé đó không lo được, hắn không phải đã hứa sẽ chăm sóc nó suốt đời rồi hay sao?
Hắn không suy nghĩ nữa, đưa tay
đẩy cửa vào.
“Cạch”, cửa mở, đối diện, Mạc Mạc vẫn vậy ngây ngô nhìn hắn với ánh mắt đầy bi thương, miệng nhỏ của cô bé cất lời:
- Anh Qua Thần!
Trong tiếng gọi đã có chút nghèn nghẹn, hắn cũng không nói gì, đi về phía của Mạc Mạc.
Ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô bé.
Nam nhân những tưởng mình đang ôm lấy cả thế giới trong tay, nhịp tim đập lệch đi đôi chút, hắn dỗ dành:
- Không sao, không sao rồi Mạc Mạc, Mạc Mạc không được khóc, anh Qua Thần ở đây!
Cả thế giới của hắn quả nhiên không khóc nữa, cô bé như một cục nam châm cứ vậy bám chặt hắn, cứ vậy không muốn hắn ta rời khỏi mình, cả người nhỏ bé an phận trong lòng người đàn ông, nó thủ thỉ như thể cầu xin hắn:
- Anh Qua Thần, Mạc Mạc xin anh có được không? Sau này, anh đừng như cha mẹ và anh hai của em, không nói lời nào mà bỏ em đi có được không? Anh Qua Thần, anh hứa với em có được không?
Hắn nghe những lời này, nhất thời mi tâm chợt nheo lại, hồi lâu sau cũng chịu nhìn xuống tiểu bảo bối trong tay mình, mắt cô bé đã ngấn nước từ bao giờ, nó nắm lấy chiếc áo hắn giật giật.
- Anh Qua Thần, anh không hứa với Mạc Mạc được sao?
Hai tay đang ôm lấy Mạc Mạc càng lúc càng chặt hơn, Lăng Qua Thần mỉm cười:
- Khờ quá, nếu như sau này em cũng giống như ngày hôm nay ôm chặt anh, anh chắc chắn anh sẽ không rời khỏi nữa, cứ như vậy cả đời bám chặt em có chịu không?
Mạc Mạc cảm thấy hắn đang trêu ghẹo mình, mặt của cô bé đỏ ửng lên, cứ như thế...
Cứ như thế ngoan ngoãn ngủ say trong vòng tay của hắn.
Bình minh ở Lăng gia ngày hôm sau quả nhiên rất tuyệt đẹp!