Một tiếng sau.
“...!Nhất định không gặp mặt không tiếp chuyện đúng không? Mấy anh em yên tâm để chú đi “gõ” cái đám này, mấy cuộc điện thoại thôi đảm bảo đâu vào với đấy hết.
Tầm này đám thiết bị phiên dịch nó cũng tiện lợi dễ sử dụng, có mâu thuẫn gì cứ nhấc điện thoại lên trao đổi trực tiếp là tự khắc giải quyết xong.
Khỏi cần rắc rối như ngày xưa, hơi tý lại kéo đàn kéo đống gặp mặt tận nơi nọ kia.
Chú nhớ nhất cái thời….”
Vẫn tại căn phòng vừa diễn ra buổi họp bàn nội bộ căng thẳng, trước mặt ba người Dương Khoa, Tiến, Thùy Linh lúc này là một “ông chú” đến từ Hiệp hội Trò chơi nước nhà luôn miệng càm ràm trên tấm màn chiếu to bản.
Ngữ khi không có vẻ gì là tức giận cả, nhưng cái uy thì vẫn bộc lộ rõ nét thông quá mớ ngôn từ đao to búa lớn tuôn ra không ngừng.
Trong khi ở phía bên này, đoàn đội nhân vật chính của chúng ta chỉ đơn giản gật đầu vâng dạ phụ họa không ngừng, nụ cười một mực túc trực trên môi.
Phải nói thêm, thời điểm ban đầu mặt mày Dương Khoa chẳng rạng rỡ thế này đâu, thay vào đó hắn đã chuẩn bị sẵn dáng vẻ khổ sở xoắn xuýt bày ra cho đối phương xem.
Trải qua nhiều phen suy nghĩ mông lung, người đứng đầu Ninja Entertainment cảm thấy tốt hơn hết vẫn là thẳng thắn thừa nhận bản thân đã quên Hiệp hội nước nhà có thể giúp đánh bóng tên tuổi "Age of Empires", giúp "Age of Empires" dễ dàng có được lợi thế tại cuộc chơi Video Game Awards thường niên đi thì hơn.
Đừng viện dẫn bất kỳ lý do gì, quan chức người ta toàn kẻ già đời ngang tầm Dương Trạch bố hắn, giấu làm sao được cái sự thờ ơ vô tâm.
Huống hồ đôi bên còn có đại diện âm thầm trao đổi qua thư từ, suy xét lý trí một chút kiểu gì cũng sẽ bới ra dấu vết để lại.
Không có phương án xử lý thập toàn thập mỹ nào cho bài toán khó cả, chỉ có nước thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm mà thôi.
May ra người ta độ lượng bỏ qua cho.
Kịch bản soạn sẵn là vậy, song bất ngờ thay ngay khi chào hỏi xong xuôi, chưa kịp mở lời thì "ông chú" bên phía Hiệp hội đã chủ động hỏi thăm luôn cục diện khó khăn Ninja Entertainment đang gặp phải trong sự ngỡ ngàng của chàng thanh niên thiên tài.
Kế đến là tuyên bố Hiệp hội nước nhà sẵn sàng giúp đỡ đơn vị lần đầu tham dự cuộc chơi danh tiếng gỡ gạc lại thế trận, quá nhanh quá gọn gàng làm kẻ đang bước đi những bước chật vật nơi trời Âu nhất thời cảm thấy không quen.
Còn may là tiếp sau đó đối phương không ngừng kể lể dông dài, giúp Dương Khoa tranh thủ thời gian ổn định tâm thần cộng thêm đổi lại khuôn mặt cho phù hợp với bầu không khí cởi mở tươi vui.
Cẩn thận suy tính kỹ lưỡng thì việc đối phương sốt sắng như vậy thật ra không có gì khó hiểu cho lắm.
Có những lời nhờ vả của bố hắn là một chuyện, trọng yếu là bản thân cơ quan công quyền cũng muốn chứng kiến cảnh trò chơi chứa đựng nội dung quảng bá đất nước như "Age of Empires" nổi tiếng khắp năm châu.
Và luận về khoản nổi tiếng thì còn lối tắt nào dễ đi hơn đề danh, hay cao quý hơn là giải thưởng chiến thắng cuộc chơi Video Game Awards thường niên nữa? Dù gặt hái được thành quả gì thì đó cũng là thành công lớn đối với ngành trò chơi điện tử nước nhà, chỉ cần đầu óc bình thường không vị quan chức nào chịu bỏ qua cơ hội thơm lây ở ngay trước mắt ấy hết.
Đạo lý dây máu ăn phần chẳng có gì thay đổi so với khi trước song như thế cũng tốt.
Hắn chán cảnh liên tục đụng đầu vào tường lắm rồi, giờ người ta đã có lòng thì mình cũng có dạ luôn.
Nhanh nhanh chóng chóng còn để dành thời gian làm những việc khác, cứ lang thang mãi nơi đất khách quê người nó cũng không hay.
“...!Đấy, mọi sự nó chỉ đơn giản thế thôi.
Mà chú nói mấy anh em làm việc cũng tắc trách, chịu nhờ chú sớm thì có phải là công việc giải quyết xong từ lâu rồi không? Để bế tắc hàng mấy tháng thế mà xem được." Có điều thứ gì nên đến thì chung quy vẫn là phải đến chứ chẳng thể tránh đi đâu được.
Huyên thuyên chán chê, "ông chú" trên tấm màn chiếu chợt đổi giọng trách móc, khóe miệng nổi lên nụ cười nhàn nhạt thường thấy ở những kẻ già dặn lõi đời.
Câu từ tuy không nói thẳng ra, song ý tứ chất vấn thì vẫn cứ là tràn đầy.
"Dạ vâng, bọn cháu sơ xuất chú thông cảm."
"Này là do bọn cháu lần đầu tham gia cuộc chơi chưa có kinh nghiệm chú ạ.
Thêm vào mọi người muốn thử sức một phen xem thực lực bản thân mình đến đâu nữa, nên mới không có lời nhờ vả Hiệp hội bên chú trước.
Mong chú hiểu giúp cho bọn cháu." Theo sau lời vâng dạ của Dương Khoa Tiến cũng góp ít lời giải vây.
Cứ việc bản thân bất mãn chả kém gì "ông chú" trên tấm màn chiếu, song hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để vạch áo cho người xem lưng.
Anh và đoàn đội Ninja Entertainment vẫn đang ngồi chung một chiếc thuyền, vì tình hữu nghị đôi bên thôi thì phối hợp che lấp câu chuyện nhờ vả đi cho mọi sự yên ổn.
Lý do đích thực ai nấy ngầm hiểu trong lòng là được rồi.
"Hầy dà, này sao mà giống mấy công ty lớn ngày xưa thế? Cũng bảo tự mình bơi ra biển lớn rồi sao? Chưa đi được bao xa đã chết chìm hết cả, một giám khảo cũng không thuyết phục nổi một phiếu đề danh cũng không thu thập được.
Hình như còn có cả Navigame của cậu Tiến này phải không nhỉ, cái thời còn chưa chia tách ấy."
"( ̄ヮ ̄;) Này thì cháu không rõ cho lắm.
Hồi Navigame chưa chia tách cháu vẫn còn đang đi học, không tiếp xúc với nghề không biết gì đâu ạ."
"Vậy hả.
Cũng đúng nhỉ bây giờ với thời ấy cách nhau dễ phải hơn chục năm, mấy chục năm chứ chả ít….
Nhưng mà những cái sự tréo ngoe thì thời ấy vẫn giống bây giờ y đúc, thỉnh cầu người ta mãi mà người ta vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ.
Không nhờ cậy cánh giám khảo nâng đỡ được thì trò chơi nước mình làm ra tự động thua một bậc so với người ta, cử đi bao nhiêu chết bấy nhiêu…."
Thùy Linh: (@_@)
Dương Khoa: ( ̄_ ̄;)
"Sếp Khoa Linh em chịu khó, ông chú này hay chuyện thế đấy." Cứ việc bản thân rất mệt vì làm việc không ngừng nghỉ suốt cả nửa ngày thì chớ, giờ lại còn phải căng tai ra nghe kẻ bề trên dông dài, nhưng Tiến vẫn cố gắng kiên trì hầu chuyện đối phương tới cùng.
Không những thế, anh còn âm thầm động viên hai người đồng đội còn lại khi thấy họ bộc lộ dấu hiệu uể oải giống hệt với mình.
Người ta già rồi, lại còn là quan chức công quyền có tư cách để cà kê dê ngỗng.
Không chịu được cũng phải chịu thôi.
Thùy Linh không có phản ứng gì, còn Dương Khoa nhân lúc "ông chú" híp mắt hồi tưởng nhỏ giọng đáp lại: "Nhưng mà chịu khó đến bao giờ? Gặp mặt gần nửa tiếng rồi chứ ít gì đâu, mà có mỗi mấy lời cứ nói đi nói lại mãi.
Vấn đề chính thì không chịu vào."
"Sắp rồi, giờ này bên kia đang là buổi tối, kiểu gì chẳng phải nghỉ ông chú này không