"Ngươi… ngươi chạy vào xem tên nhóc kia thế nào? Ta đi tìm người đến, mà chú ý đừng để tên nhóc đó lừa lần nữa."
Tên nam nhân béo vội vã chạy ra khỏi khỏi khu tiền viện, cũng chẳng buồn xem phản ứng của tên còn lại.
Tên nam nhân hơi gầy còn lại đứng đấy nhìn ngọn lửa bùng lên ngày một to, gã có phần bất đắc dĩ chạy vào.
Khung cảnh nơi đâu cũng bốc lửa nghì ngụt khói, cách đến hai, ba trượng khói dày đặc khó mà nhìn thấy gì. Gã lần lần mò mò quanh quẩn khu nhà nát mà phụ nhân họ Vương và tên nhóc kia ở.
"Khốn kiếp, các ngươi đang ở đâu? Mau ra đây."
Tên nam nhân không nhìn thấy gì hét lên.
Hàn Tông một mực trốn ngay tại gần lối ra vào tiền viện, bởi vì khói bốc lên nhiều, tên gia nô nọ chạy vội qua cũng không nhìn thấy Hàn Tông. Hắn biết hai tên khốn này không biết bao lần đã chèn ép Vương thẩm, nhưng hắn hiện tại không có thời gian xử lý, không nhanh tên còn lại dẫn người tới lúc đó muốn chạy cũng không xong.
Nghĩ vậy không chút do dự, Hàn Tông lao ra khỏi lối vào tiền viện, một mạch chạy theo đường cũ lúc trước trốn ra.
Tên nam nhân gầy hô to lên mấy lần không thấy Hàn Tông trả lời, gã nhìn căn nhà đã bốc cháy ngùn ngụt vô số góc mái đã là đổ xuống, gã đã không thể xông vào trong.
Nhưng mà nghĩ tới lần trước gã cùng đồng bọn bị tên ranh này lừa tới suýt mất mạng, tâm thần gã run lên khi nghĩ ra điều gì đó.
Gã vội vã không chút do dự chạy ngay ra lối vào tiền viện. Một mặt cảnh giác bốn phía, mặt khác gã vẫn nhìn về phía đám cháy, nội tâm hy vọng mình đoán đúng.
Gã là đoán đúng rồi nhưng lại là quay lại quá chậm mà thôi.
Một khắc* sau rất nhiều gia nhân trong phủ chạy tới, kẻ khiêng nước người xách xô, một mảng hỗn loạn. Ngay khi đó tên nam nhân gầy thấy một vị trung niên ăn mặc trang phục đắt tiền đi tới, gã vội vàng chạy tới sợ sệt.
"Nơi này rốt cục xảy ra chuyện gì ?" .
Tên trung nhân nhìn tên nam nhân gầy hỏi
"Bẩm chấp sự đại nhân. Bọn…bọn tiểu nhân đang canh gác nơi này đột nhiên thấy cháy, tiểu nhân liền sai tên Ngạc Béo kia đi gọi người tới".
Gã cúi gập người xuống run rẩy không dám ngẩng lên đáp.
"Trong này có còn ai?"
Gã chấp sự liền hỏi.
"Dạ bẩm đại nhân, trong này có một tên nhóc tám tuổi và một thiếu phụ".
Gã vội vã đáp, việc lúc sáng lão gia tới đây y có biết, cũng chỉ biết sau khi lão gia đi một lúc lâu có tiếng tên nhóc kia hét lên mà thôi.
Gã cũng cảm thấy lạ, cả ngày nay không thấy thiếu phụ xấu xí kia ra ngoài.
Tên nam nhân chấp sự trầm ngâm, khu tiền viện này là nơi bỏ hoang nhiều năm, cũng là tám năm trước gia chủ hạ lệnh nghiêm cấm mọi người đi vào.
"Vậy bọn họ đâu?"
"Dạ bẩm, tên nhóc đó rất ranh ma xảo quyệt, lần trước bọn tiểu nhân là bị nó lừa một vố nhớ đời, nên khi sai tên béo đi gọi người đến, tiểu nhân đứng tại đây trông chừng chứ không có dám vào trong, vậy nên…."
Tên nam nhân đấm vào lòng bàn tay, gã tức giận nói quên cả sợ.
"Đến cùng là ai bị giam ở đây?"
Gã chấp sự quay lại nhìn tên gia nô gầy này hỏi.
Trong thời gian ngắn không thể cháy to như vậy được hẳn là có người cố ý làm ra, vậy nên gã rất là thắc mắc hai kẻ bị giữ ở nơi đây.
"Dạ bẩm tiểu nhân không biết".
Gã gầy lo sợ nói ra, gã quả thật không biết.
Ánh mắt tên chấp sự dần thâm trầm, y chưa kịp nói gì thì bên tai đã có thêm một câu
"Ly chấp sự, chúng ta chỉ là những đầy tớ nhỏ nhoi, có những việc không nên biết, quá phận liền không tốt."
Người tới cũng là một vị nam nhân trang phục có phần giống với tên chấp sự họ Ly, mà tên chấp sự họ Ly thấy gã đang đi tới này cũng là hơi run nhẹ lên, gã vội nói.
"Đúng đúng, là ta lỡ lời đa tạ Nhân chấp sự đã chỉ điểm" .
Gã chắp tay với vị Nhân chấp sự này, khuôn mặt tươi tỉnh có phần lấy lòng.
"Chúng ta đi vào tìm người thôi, lão gia giữ người nọ ở đây hẳn là chưa muốn hắn chết."
Người chấp sự họ Nhân cũng không có đáp lễ tên họ Ly mà là đi thẳng đến lối vào tiền vện, chẳng bao lâu y biến mất trong màn khói dày.
Gã chấp sự họ Ly cũng là nhìn gã họ Nhân kia, ánh mắt có phần chán ghét nhưng gã cũng không có dám phản bác một lời, theo sau đi vào đám cháy.
Gã bắt đầu có chút hối hận, vốn là được người uỷ thác làm vài sự tình nhỏ nên hay đi qua gần khu này, nghe có tiếng hô cháy liền vội vã tới đây. Dù là tiền viện bỏ hoang nhưng nếu khống chế được đám cháy, công lao sẽ là không nhỏ, nào biết ở đây có sự tình này.
Gã không biết cũng đúng bởi gã mới lên chức không lâu, sự tình phát sinh năm đó Hàn Thanh Đại đã sạch sẽ giải quyết, giấu kín chuyện phu nhân nhà mình sinh đôi, còn về số ít những kẻ cao tầng y hạ lệnh cấm truyền ra bên ngoài.
Bởi vậy sự tình mọi người đều biết Hàn phu nhân sinh hạ một hài tử, mà vừa sinh mấy ngày đã có đại nhân vật tới thu đồ đệ mang đi.
Lại nói Hàn Tông chạy ra khỏi Hàn gia đã được một hai canh* giờ, trời tối hắn tránh đi những nơi đông đúc mà đi những đoạn đường vắng. Hắn hiện tại không biết mình là đang đi đâu, chỉ là mong muốn rời khỏi mảnh đất này càng xa càng tốt.
Mấy trang trong quyển Sơ Lược Tu Giả có viết, tông môn dựng ở giữa mỗi địa bàn của mình, xung quanh