Khoé miệng Hàn Tông giật giật mấy cái, thật sự là hắn tức chết mất, hắn rõ ràng là người mới nhập môn, đâu có giống những đứa trẻ sinh ra ở đây , được chuẩn bị sẵn sàng từ khi còn bé, những thứ cơ bản đều thuộc nằm lòng.
Bỏ đi, Hàn Tông cũng không có lăn tăn quá nhiều, không biết có thể học, dù rằng tên dạy hắn không có tâm.
Đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, viên thuốc màu vàng sậm nhỏ như viên đạn nhựa, hắn cầm lên ngắm nghía, đây chính là một trong những đan dược của thế gian này sao, Hàn Tông lúc trước còn nghĩ đan dược ở tu tiên giả phải to bằng đầu ngón tay cái cơ.
Hắn không chút do dự bỏ vào miệng nuốt xuống, hắn đoán mình chắc phải có tác dụng hoặc có thứ gì đó mà tên tóc dài kia muốn, bằng không y cũng không đơn giản cứu hắn, sinh mạng chỉ có một cái không thể dễ dàng tin người được.
Còn về đan dược có độc dược hay không hắn không lo, cơ bản nếu y ép buộc hắn cũng đâu có lực phản kháng.
Dược lực phát huy chậm rãi, cả người hắn cảm nhận như xung quanh có mỏng manh những dòng nước mát, khi chạm qua bàn tay lúc lại chạm qua mặt hắn.
Bỏ qua suy nghĩ vụn vặt Hàn Tông cố nhập định cảm nhận, học theo tâm pháp cố gắng làm quen với linh khí xung quanh.
Mỗi viên đan dược như vậy tác dụng chỉ có một canh giờ, đối với những kẻ đã có thể hấp thu linh khí đã không còn tác dụng, bởi vậy đúng là nó chỉ dùng cho tân tu giả mà thôi, nguyên liệu bào chế rất dễ kiếm giá tiền lại rẻ.
Ban đầu để tập làm quen, cứ mỗi canh giờ trôi qua Hàn Tông lại nuốt vào một viên rồi nhắm mắt cảm nhận làm quen tiếp, dần dà qua một canh giờ nhưng cảm giác cảm nhận vẫn còn thêm một lúc mới mất tác dụng.
Cứ như vậy, hai canh rồi ba canh bốn canh, thời gian phục dụng đan dược của hắn được kéo dài ra, cảm ngộ làm quen cũng đã tăng tiến.
Ban đầu chúng như những con ngựa bất kham, Hàn Tông phải tập khống chế được nó, cuối cùng là điều khiển, dẫn dắt nó trở lên uyển chuyển như dòng nước, đi vào trong kinh mạch thẳng tới đan điền khí hải.
Khi những sợi tơ linh khí thiên địa đầu tiên đi vào đan điền khí hải, Hàn Tông cố gắng chuyển hóa nó thành linh lực.
Một sợi tan biến rồi hai sợi ba sợi, thời gian cứ thế kéo dài thêm. Từ lúc hắn phục viên thuốc đầu tiên đến lúc hắn dẫn dắt được linh khí vào đan điền chuyển hoá đã là bốn ngày.
Cơ thể Hàn Tông trước là tái nhợt, nhưng rất nhanh trên mặt có đã một hai tia khởi sắc, rồi dần hồng nhuận theo thời gian.
Đến ngày thứ năm, hắn đã chân chính có thể tự diễn hấp thu linh khí vào đan điền khí hải thì Cảm Linh đan đã không còn tác dụng gì với hắn nữa.
Cũng không phải là dễ dàng nắm bắt cảm nhận linh khí như thế, một phần nguyên do cũng là nhờ hơn nửa tháng qua Hàn Tông tập tành cảm nhận mà không có dùng đan dược phụ trợ. Đến khi chân chính dùng dùng tất nhiên là nhanh hơn đôi chút rồi.
Tân tu giả nhanh cũng phải tám chín ngày, chính là không chịu mất mất vài ngày tập luyện truớc, bởi thế đi trước lại về sau.
Một số trưởng lão tông môn đối với thiên kiêu nhà mình cũng thường có cách dạy phải luyện tập trước cho quen mới dùng Cảm Linh đan, chính là để nắm vững nguyên lý, nện chắc căn cơ bước đầu tiên.
Hàn Tông đã vô tình đi trên con đường của thiên kiêu như thế. Nói là vô tình bởi chẳng sách nào ghi chép lại kinh nghiệm rồi bán ra cả, đem bí mật nhà mình đi bật mí có mà…
Nhìn cơ thể không chút mệt mỏi qua chiếc gương, Hàn Tông đã có thể thấy bản mặt mình tuy hơi gầy hốc nhưng vẫn là màu hồng nhuận.
Hắn không cảm thấy đói, hắn nhắm mắt đoán cũng biết chính là do chỉnh bản thân mình đã hấp thụ được linh khí, cơ thể mình đã chính thức bước vào con đuờng tu hành, ngày hôm nay hắn đã là một tu giả rồi.
Hắn không biết đối với những tu giả khác ra sao nhưng với hắn, tu hành cũng chính là một loại công việc, mà làm việc cũng cần có thời gian nghỉ ngơi.
Hắn không lao vào điên cuồng tập hấp thu như những kẻ khác, hắn là muốn thanh nhàn một chút, bởi thế hắn chọn ra ngoài khách điếm dạo một vòng.
Nhắm mắt ở trước cửa phòng, hắn cảm nhận ánh bình minh thật ấm áp, từng cơn gió thổi qua Hàn Tông thật có cảm giác thân quen .
Rảo bước xuống quầy hắn gặp rất nhiều khách nhân ở đây, nữ nhân ăn mặc kín đáo mà hoa lệ, trang nhã. Nam nhân có kẻ rất công tử tiêu sái, cũng có kẻ hở ngực hở tay thậm chí mặc khố hở cả cặp chân toàn lông lá.
Đúng là thế giới này vẫn có chút giống địa cầu, nam nhân vẫn chiếm ưu thế hơn, đối với cái này hắn không có bình luận gì.
Người ở đây đều dùng kim ngân trao đổi buôn bán , giống như là tiền ở địa cầu vậy, phàm nhân mười kim ngân cũng là đủ làm cả một năm.
Ở trấn này thương nhân rất nhiều, ôm mối lợi lớn bọn họ đều là ở đây chờ những dong đoàn đội hoặc là tán tu trong sơn mạch