Trong căn điện có một góc đổ nát để hiện ra một lối nhỏ, một người che kín thân hình đứng đó.
Nguời này không chút do dự di vào lối nhỏ đó, từng tiếng bước chân lộp cộp vang lên trên dãy hành lang…
Đây chính là căn điện nơi đám Hàn Tông đi ra, người này lẳng lặng bước vào.
Thân ảnh đi tới nhìn đám tro tàn trên đài, sau nhìn về một ký hiệu mơ hồ ở chỗ đó.
Có vẻ như đám người Hàn Tông khi trước không để ý tới nó hoặc giả nó chỉ vừa xuất hiện thì phải, thân ảnh này đứng hồi lâu nhìn vào đó.
Sau chút không do dự, người này tự rạch tay cho một chút máu tươi chảy xuống.
Từng giọt máu đỏ tươi rơi vào đám tro cốt của Triệu Cơ Cực, chẳng bao lâu bằng mắt thường cũng nhìn thấy dị biến.
Từng dòng xoáy nhỏ nổi lên, chúng va vào nhau rồi gộp lại thành vòng xoáy lớn.
Thân ảnh kia lùi lại mấy bước nhìn một màn này, khóe miệng không khỏi tươi cười mà nhếch lên.
Vòng xoáy từ từ tiêu tán, từ trong trung tâm hiện ra ba vật, vật thứ nhất chính là một túi càn khôn đã phai màu.
Vật thứ hai là một miếng sắt màu xanh đen, hình dáng giống long cũng lại giống như lân.
Đây rõ ràng là một cái lệnh bài, chính giữa miệng khắc văn tự cổ thú.
Vật cuối cùng lại chính là hai tấm phù, cũng cùng lúc ấy hai tấm phù tỏa ra hồng quang, sau đó quấn vào nhau tạo lên một thân ảnh.
Đây là một lão giả tóc bạc, một bộ cổ phục áo gấm, trên đầu đội khăn xếp, ông ta điềm nhiên nhìn về phía thân ảnh trước mắt, hồi lâu sau cất lời:
"Hậu duệ của ta, hãy nghe cho kỹ…"
Không lâu sau lão giả biến mất, hai tấm phù cũng hóa thành bột mịn, chỉ còn lại hai vật trên đất.
Người này đi tới nhặt lên, sau khi xem xét kỹ càng tấm lệnh bài, khóe miệng ấy lại nhếch lên…
Cùng thời gian ấy, ở cách đó khá xa lại có một diễn biến khác.
"Đoạn Tuyệt, ông cũng không cần phải giả trang nữa đâu, thành thật mà hợp tác với chúng ta đi!."
Hàn Tông lúc này đang đứng áp sát vào một cột đá, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về phía xa.
Chỉ là lời nói ra lại hướng tới kẻ phía bên cạnh mà nói, chính là lão giả kia.
Đoạn Tuyệt lúc này đang đứng sát vào trụ đá, chỉ cách cách hắn có vài mét, ông ta cũng đang nhìn ra hướng hắn nhìn.
Nghe thấy lời như vậy, ông ta không khỏi giật mình mở lời:
"Nơi này có rất nhiều kẻ đến đào trộm, cảnh giới cao hơn ta càng không ít.
Các vị chỉ nhìn vào hành động của ta mà phán đoán như vậy sao? Đệ tử Tru…."
Vừa nói tới đây ông ta tự nhiên biết mình nói hớ thì hừ lạnh, do dự một chút rồi bàn tay ông ta đưa lên kéo tấm mặt nạ xuống.
Quả nhiên khuôn mặt này mới chính là Đoạn Tuyệt, người mà đích thân tiếp đãi bọn hắn ở Đoạn gia.
Hàn Tông không nhìn ông ta, hắn mở lời đáp:
"Không cần ông nói hớ thì bọn ta cũng biết, đoạn nói chuyện ba cha con nhà Cổ Tử đã quá rõ ràng rồi!."
Hàn Tông biết ông ta là một con cáo già, hẳn là đang nghĩ nếu để bọn hắn chết ở dưới này là sáng suốt nhất.
Cho nên trong tình cảnh này hắn mới lột mặt của ông ta ra, phá đi ý định đó của Đoạn Tuyệt.
Không thể không nói, cưỡng chế ông ta mang ra trong hoàn cảnh này là một phương án tồi.
Thay vào đó lợi dụng, khiến cho ông ta cam tâm tình nguyện trợ giúp, đó mới là tốt nhất.
Đoạn Tuyệt nghe vậy thì trầm ngâm, rất nhanh ông ta mở lời:
"Hừ… Các vị đã biết ta cũng chẳng giấu, việc này quả thật là do chúng ta làm.
Nhưng đằng sau nó đều do Cổ gia một tay thao túng, chúng ta chỉ như công cụ mà thôi.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Các vị muốn làm gì thì trước cũng phải rời khỏi đây cái đã, bằng không chỉ là lời nói suông."
Đoạn Tuyệt cũng biết chuyện tới nước này đã khó giấu, ánh mắt ông ta lóe lên một tia giảo hoạt rồi nói tiếp:
"Các vị muốn sau khi ngoài ta sẽ làm nhân chứng vạch mặt Cổ gia phải không? Hừ… Các vị đừng quên rằng các vị đang cho Cổ Tử thời gian để sửa sai, càng ở đây lâu ông ta càng có nhiều thời gian.
Biết đâu lúc này ông ta đã cao chạy xa bay rồi cũng nên, các vị phải biết.
Hơn năm trăm viên linh thạch ngũ hành, đủ để ông ta bồi dưỡng ra ít nhất năm trăm tên Ngưng Khí trong thời gian cực ngắn, thậm chí hơn.
Tới lúc đó chỉ có Đoạn gia chúng ta chịu tội, chi bằng các vị nằm tại đây luôn có phải tốt hơn với Đoạn gia ta không?."
Lời của Đoạn Tuyệt nói ra khiến cho Bích Ngọc thâm trầm, nàng ta cũng hiểu với Đoạn gia thì đây là tình huống thích hợp nhất.
Chỉ là Hàn Tông lại có cái nhìn khác, hắn hiểu ông ta đang ngả giá, liền nói:
"Ông nghĩ rằng ta là trẻ lên ba à? Cổ Tử đã quản hạt ở đây cả mấy chục năm, ông ta ngu ngốc như vậy sao?."
Hàn Tông lúc này mới nhìn ông ta cười gằn nói tiếp:
"Một diễn biến khác thế này, ông ta phát hiện Đoạn gia là hung thủ, mà nguyên nhân chính lại là mỏ linh thạch kia.
Chúng ta mất tích, ông ta có cớ để giết "vài người" cao tầng Đoạn gia, lý do nghi ngờ Đoạn gia giết người diệt khẩu.
Tiếp đó ông ta báo cáo lên môn phái, cùng cho người đi tìm.
Lại nói hầm mỏ lúc này do "bạo loạn" nên đã sập, mà linh thạch trân quý.
Bởi vì xa nên không thể cử nhiều người, khi ấy môn phái ắt sẽ chú trọng tới việc khai thông hầm mỏ hơn là tìm người.
Việc tìm người khi ấy tất nhiên sẽ được giao cho địa đầu xà như ông ta, lúc này ông ta còn thiếu cơ hội sao? Tất nhiên để môn phái tin tưởng, trước đó ông ta sẽ bỏ ra một số ít linh thạch ngũ hành, nói là tìm được trên người cao tầng Đoạn gia rồi dâng lên.
Hừ...!Ông thử nghĩ xem môn phái sẽ tin ai? Khả năng tình huống của ta xảy ra cao hay của ông cao hơn đây?."
Hàn Tông nhìn khuôn mặt nhăn nhó khó coi của ông ta thì biết, đáp án không cần nói cũng rõ.
Hắn bèn nói tiếp:
"Đoạn gia không có người chết là không có khả năng, nhưng thoát khỏi cảnh diệt tộc vẫn có cơ hội.
Cơ hội ấy chính là hợp tác với chúng ta, chỉ cần ông nói ra sự thật, mọi thứ sẽ thay đổi.
Bởi lẽ ông hẳn phải biết, Cổ Tử nếu muốn lật ngược tình thế mà thoát tội, điều kiện kiên quyết chính là hai người bọn ta phải chết, cùng với đám cao tầng của Đoạn gia.
Do đó chúng ta không chết, ông ta sẽ không thể thoát tội.
Mà như vậy Đoạn gia các ông còn có cơ hội, chúng ta chết rồi, Đoạn gia mang tội mưu phản, liệu thoát được cảnh diệc tộc sao?.
Ta biết ông là tay cáo già, có thể đã làm ra hành động gì đó, nhưng sau cùng mà nói.
Con cháu tha hương cầu thực, mang danh oan uổng.
Mà kẻ khiến Đoạn gia ông sụp đổ, ông ta vẫn sống tốt là đằng khác đấy!."
Thật ra không cần hắn nói, Đoạn Tuyệt ông ta cũng có thể mường tượng đoán ra cảnh đó.
Đây cũng là lý do ông ta nóng lòng muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này.
Đoạn gia thiếu ông ta như rắn thiếu đầu, nói một cách khác.
Không chỉ Hàn Tông, ngay cả ông ta cũng đang cho Cổ Tử cơ hội rũ bỏ tội danh.
Bởi cho dù là nghe sai bảo của Cổ Tử, nhưng người biết nào có mấy ai.
Bọn họ chết sạch, sự thật bên ngoài nhìn vào chẳng khác nào người là do Đoạn gia giết, linh thạch là do Đoạn gia đào.
Không có giấy trắng mực đen, người và chứng cứ xác