Phong Nha Cốc là một sơn cốc khá nhỏ trải dài vài chục dặm tại dãy núi Mộng Mơ, một động khẩu sơn cốc tuyệt tác của cả quần thế dãy núi.
Bởi vì vẫn còn nằm ngoài phần rìa của sơn mạch, rất ít yêu thú cấp cao hoạt động, đây chính là nơi lý tưởng cho các tán tu hoặc tu giả cấp thấp tới kiếm ăn.
Thêm vào đó phong cảnh hữu tình, rất phù hợp cho một vài đôi tu giả tới ngắm cảnh đề thơ.
Hàn Tông thêm cảm thán, hắn nhớ kiếp trước mình chưa có được đi Phong Nha - Kẻ Bàng.
"Dải đất non xanh cảnh hữu tình
Hồng nhan dạo bước tô thêm sắc
Đẹp tựa thần tiên ấy chính là
Một thoáng kinh hồng đậu Phong Nha".
"Ồ đệ còn biết làm thơ?"
Tuấn Nghĩa quay sang ngạc nhiên hỏi, y sống ở vùng thôn dã nên tất nhiên là không có biết.
"À không, lúc trước đệ đọc trong sách có viết vậy".
Hàn Tông giải thích, hắn không dám nhận của mình, hắn sợ tên tóc dài lại càng để ý thì không xong.
Hắn là buột miệng mà thôi, vẫn nên cố gắng giống một "đứa trẻ" tám tuổi thì tốt hơn.
Đúng như hắn dự đoán, nghe vậy một số tu giả là không để ý nữa, càng yên tâm là tên tóc dài kia cũng quay đi nơi khác.
Y là ngẫm nghĩ "kinh hồng" là con gì?
Bởi vì hai bên toàn đồi núi hình thành, ở giữa lại có một cái hồ nhỏ, càng đi sâu vào càng hẹp, thêm một vài dặm con đường lại dần mở rộng ra. Giống như một chiếc đồng hồ cát.
Hàn Tông thấy nơi này không giống rừng lắm, phía trên ngoài những đại thụ che trời, dưới đất gần như không có cây cối nhỏ gì mọc.
Những phiến lá to màu vàng rồi xanh rồi đỏ phủ đầy nền đất, tạo nên khung ảnh vừa yên tĩnh lại vừa tịch mịch, rất thích hợp cho nữ tử cầm đàn ra đây gảy.
Đoàn người gồm hơn mười nam tử tiêu cục cầm binh đao đi trước, gần mười tên còn lại đi sau, trung niên họ Tiêu và cả đám đi giữa.
Những người kia phần vì thảo dược mà tới, phần còn lại những nam thanh nữ tú trong thành trấn gần đó tới ngắm cảnh yêu đương.
Tổng cộng có tới 49 người , một con số làm Hàn Tông càng thêm tin vào phán đoán của mình.
Theo kế hoạch của Tiêu cục trưởng, đường núi khá gần mọi người sẽ ở lại bốn ngày ba đêm
"Mọi người cố gắng lên, sắp tới nơi dừng chân rồi".
Trung niên họ Tiêu hét lớn.
Hàn Tông mấy ngày hôm nay hắn là đang nghĩ nên liều đẩy linh lực tới những bộ huyệt ở tay hay không, nếu hắn thành công, tốc độ thi triển sẽ là nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà thất bại coi như phế luôn hai tay.
"Tuấn huynh, liệu có thể cho ta xem thử bản công pháp của huynh hay không?"
Hàn Tông hướng tiểu tử Tuấn Nghĩa dè dặt hỏi, hắn biết công pháp giống như sinh mạng, để kẻ khác biết được điểm mạnh yếu trong công pháp của mình, chính là rửa sạch cổ rồi giơ ra cho người ta chém, bởi thế hắn cũng chỉ hỏi chơi.
"Nếu đệ chia cho ta một nửa thảo dược kiếm được thì có thể".
Tiểu tử Tuấn Nghĩa không chút nghĩ ngợi nói luôn.
Hàn Tông bước đầu là trợn mắt sau đó là cười khổ, hắn quên mất tên tiểu tử này chỉ mới mười một tuổi.
Đôi khi lấy lòng mình so lòng người cũng chính là như vậy. So nhầm.
"Ta là sợ Trần đại sư trách phạt, nếu không cho huynh hết cũng được, thế này đi một phần ba, huynh nghĩ sao?" . Hàn Tông ra giá.
"Cũng được, mà đệ thuộc tính Thủy, có xem cũng là vô dụng."
Tiểu tử Tuấn Nghĩa miệng nói tay đưa vào bên hông lấy ra một quyển sách màu lam nhỏ, Hàn Tông để ý kỹ thì ra bên hông tên này cũng có một cái túi càm khôn.
Mẹ nó, số ta đúng là số con ghẻ mà, đến tên nhóc này cũng có túi càn khôn nữa, Hàn Tông là một mặt buồn bực nhưng bộ dáng vẫn đon đả tươi cười đón lấy.
"Ta cũng là vừa mới nhập môn chưa lâu, hiểu biết có hạn nên mới nổi tính tò mò". Hàn Tông nói thật.
"Ừ đệ nói đúng, chúng ta vẫn là phải học ân sư nhiều lắm". Tuấn Nghĩa cho là đúng nói.
Hàn Tông khoé miệng co giật một phát cũng chỉ gật đầu không dám nói tiếp. Hắn giở quyển Ngũ Hoả Sát Chỉ ra xem.
Quả nhiên cũng chỉ là hàng công pháp cơ bản nhất mà thôi, đem linh lực dồn tới vài bộ huyệt ở cánh tay chuyển thành hoả năng sau đó thi triển ra ngoài thông qua từng ngón tay.
Ưu điểm nhỏ gọn khó tránh, nhược điểm cũng là nhỏ quá đánh ở khoảng cách xa khó trúng, diện tích gây sát thương nhỏ, chỉ hợp với ám toán khoảng cách gần.
Hàn Tông tất nhiên là không dám học, hắn không thể học công pháp thuộc tính tương khắc mà còn có đối kháng.
Thủy Hỏa bất dung, trong ngũ hành dù chủ tu một hệ nào, ngoài trừ không kiêm tu được khắc hệ cũng là sẽ không kiêm tu được cùng chung cả Thuỷ và Hoả. Tỷ như Mộc hệ, ngoài trừ không tu Kim hệ còn phải chọn Thủy bỏ Hỏa hoặc ngược lại.
Thủy hệ của Hàn Tông cũng vậy, chỉ có thể chủ tu Thuỷ, kiêm Mộc và Kim, khắc với Hỏa và bị Thổ khắc.
Nhưng Hoả hệ lại là ngược lại, khắc Kim nhưng có thể tu hệ Kim, bởi vì ngươi khắc tu giả hệ này chứ không có khắc ngươi tu.
Thủy khắc Hỏa nhưng Thủy không tu được Hoả vẫn bởi tại bất tương dung, chúng có tính đối kháng nhau.
Cũng là vì bọn họ chưa phải là Tiên, chưa thoát ra ngũ hành, không thể ngũ hành hợp nhất. Hoặc nói, ít nhất là chưa từng có ai có thể sáng tạo ra phương pháp có thể hợp nhất ngũ hành linh căn trong một cơ thể.
Hàn Tông dùng linh lực có thể tạo ra ngọn lửa nhỏ được nhưng không tu công pháp