Sau bao nhiêu vất vả, bọn hắn cuối cùng cũng lấy được ba tấm lệnh bài.
Chỉ là lúc này mọi thứ đã không như trước, bọn hắn có phần lưỡng lự khi muốn thôi động nó.
Gã hắc y nhân kia tuy không giết hắn, nhưng khó mà đoán được, lời y nói khi trước là thật hay giả.
Chỉ là giờ không phải lúc bọn hắn suy xét tình huống cặn kẽ, bởi cuộc chiến còn chưa kết thúc.
Bụi khói vẫn chưa tiêu tán đi hết, phía trong liên tục truyền ra nhiều thanh âm bạo liệt.
Ba người không nói một lời, Bích Ngọc đỡ lấy Hàn Tông, thừa cơ bọn chúng sống mái mà lén rời đi.
Nhưng chưa đầy ba bước, cả đám vội vàng phi thân né tránh.
Chỉ thấy một thân ảnh dường như vừa bị đánh bay vào, nó rơi ngay tới gần chỗ ba người.
Không phải ai khác, chính là con Phi Thái Nguyệt Mao khi trước.
Ba người thầm mắng mẹ kiếp, đúng là xui tận mạng, vỏ dưa chưa qua vỏ dừa đã tới.
Bộ dáng của Phi Thái Nguyệt Mao so với lúc ban đầu không khác là mấy, có chăng trông nó tàn tạ hơn mà thôi.
Thấy ánh mắt nó lia tới, ba người không khỏi rùng mình, bình thường đã không đánh lại nó, huống chi là bây giờ.
"Nhanh! Đưa lệnh bài cho ta!."
Hàn Tông phản ứng đầu tiên, trong tình cảnh này, cũng chỉ còn một cách như vậy mà thôi.
Bích Ngọc và Đoạn Tuyệt đều hiểu ý hắn, nếu đã chạy không thoát vậy chỉ còn cách đánh cược với số mệnh.
Hoặc là lời của gã hắc y nhân kia sai, bọn hắn sẽ ra được bên ngoài, hoặc chết cả.
Bích Ngọc đổ mồ hôi, nàng chưa muốn chết, nhất là khi vụ án chưa kết thúc, khi mà hoài bão của nàng còn dang dở.
Bản tâm nàng cũng hiểu, đây đã là cách cuối cùng rồi.
Hai chiếc vỏ ốc ấn ký trong túi càn khôn của nàng vẫn chưa có dị động, điều này khiến nàng dần tắt hi vọng.
Đúng lúc này túi càn khôn của Đoạn Tuyệt lóe lên tinh mang, hai người nhìn lại, ông ta vội vàng móc ra.
Hóa ra vật đang phát sáng chính là con ốc ấn kí khi trước hắc y nhân đưa cho ba người.
Ông ta run rẩy cầm nó, đây là ánh sáng hi vọng, là thứ mà ông ta đang cần, khi nãy ông ta quên mất.
Ba cái lệnh bài kia chưa biết tác dụng, nhưng cái này thì chắc chắn sẽ đưa được ông ta ra ngoài.
Chỉ là ông ta lưỡng lự, mình ông ta ra ngoài thì có ích lợi gì.
Nhưng vật chỉ có một, tình cảnh đang mành chỉ treo chuông.
Ông ta muốn đưa cho Bích Ngọc, lại muốn cả bản thân ra ngoài, muốn lần cuối nhìn thấy người Đoạn gia an toàn.
"Hừ…"
"Cẩn thận…."
Đúng lúc này ông ta nhận ra Bích Ngọc hoảng loạn hét lên, còn Hàn Tông đang cố gắng lao đến, chỉ cách ông hai mét.
Phậppppp…..
Ông ta cảm thấy lưng mình nhói lên, tới khi nhìn xuống, hóa ra một dây leo đã xuyên qua ngực ông ta.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hi vọng, ông ta đã sơ suất không cảnh giác xung quanh.
Tên mộc nhân kia dễ dàng đánh lén, một kích thủng tim.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng tình huống chưa dừng ở đó, trước khi cảm thấy hai mắt tối sầm, cánh tay của ông ta nhói thêm một cái.
Chỉ đến đó thôi, ông ta đã gục xuống, mọi thứ rơi vào màn đêm sâu thẳm.
Hàn Tông phi thân đến, hắn biết đã không thể cứu được, nhưng thứ trên tay ông ta vẫn còn giá trị.
Con mộc nhân kia đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, nó đoán biết tình huống rất nhanh nhạy mới đánh lén đúng thời cơ, khiến cho Đoạn Tuyệt phút cuối ôm hận bỏ mình.
Nó một mặt chống đỡ con quái trư, mặt khác thôi động dây leo xoắn lấy cánh tay còn lại của Đoạn Tuyệt kéo về.
Hàn Tông đã phi thân tới nơi, đó là cơ hội thoát thân, hắn làm sao mà chịu yếu thế.
Hắn một kiếm chém xuống, bày tay ông ta rơi trên đất vẫn nắm chặt ấn ký.
Gặp phải cảnh này Hàn Tông biết phải nhanh, chỉ cần có được nó hắn sẽ thoát khỏi đây, giờ không phải lúc lo nghĩ nhiều.
Nhưng khi hắn gần chạm tới, bàn tay ông ta lóe lên rồi tan ra thành hư vô, để hắn chụp hụt….
Cái ấn ký này đã được pháp trận bên ngoài triệu hồi, mang theo bàn tay của Đoạn Tuyệt ra ngoài.
Cơ hội đã tuột đi trong gang tấc, Hàn Tông cũng chẳng có thời gian mà khóc lóc.
Hắn vội kéo lấy xác ông ta lùi lại, vừa kịp lúc một chưởng của con nhân mao đánh tới.
Bích Ngọc nhìn Đoạn Tuyệt đã chết, lại thêm hành động của hắn thì ngây ra, nàng ta không biết nên nói gì.
"Giờ không phải lúc, mau cản nó lại…."
Hàn Tông vừa cố hết hơi sức lùi về, hắn càng cử động nhiều, cơn đau càng buốt tới tận óc.
Hàn Tông nghiến răng chịu đựng, hắn giật lấy cái lệnh bài trên tay của Bích Ngọc, sau đó cấp tốc thôi động chút ít linh lực còn sót lại trong người.
Con nhân mao vừa từ trong đám khói phi tới, đúng lúc một đạo linh quang màu cam bay vụt đến.
Trước đó mất đi tầm nhìn quan sát, nó khó lòng tránh né, cản lại một kích phù này, cả thân thể nó bay ngược về sau.
"Khônggg… bọn ngu ngốc các ngươi dừng lại mau…"
Hàn Tông kịp thời kích phát, nhìn thấy ba tấm lệnh bài bay lên, tên mộc nhân thét lớn.
Mải mưu tính lấy đồ vật kia, ngay từ đầu nó đã quên mất ba cái lệnh bài này, hiện tại...
Nó bỏ qua con quái trư, trực tiếp phi thân tới chỗ bọn hắn, hơn ai hết nó biết ba tấm lệnh bài này là cái bẫy.
Nó là thứ phá hủy đi pháp trận ở đây.
Pháp trận không còn, mọi thứ nơi này sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn.
Nhưng nó đã muộn, ba chiếc lệnh bài quấn lấy nhau tỏa ra quang mang ba màu, không gian xung quanh đại điện bắt đầu rung chuyển.
Một dị biến khác cũng xảy ra, ba tấm lệnh bài này như có lực hút vô hình tác động, toàn thân con nhân mao và quái trư rung lên kịch liệt.
Bọn nó cũng đang lao tới chỗ hắn, chỉ là lúc này như có thứ gì ghim lấy chân chúng.
Bằng mắt thường có thể thấy được, trên người bọn nó đang dần tiêu tán thành bụi phấn, cấp tốc bay về phía ba chiếc lệnh bài.
Hàn Tông và Bích Ngọc cố gắng lùi lại, hắn đang tính thu lấy túi càn khôn của Đoạn Tuyệt thì chợt co rút tròng