"Phượng phong chủ, bà thấy thế nào?."
Đám người Hàn Tông và Bích Ngọc rời đi không lâu, lúc này trong gian điện chỉ còn Vô Lai Giả và Phượng Lai.
Ông ta trầm tư một hồi, sau đó nhìn về phía Phượng Lai mở lời hỏi trước.
So về địa vị, ông ta và Phượng Lai cũng không kém cạnh gì nhau, ông ta là trưởng lão quản chế Hộ Pháp Đường.
Tất cả những công việc hàng ngày của đám hộ pháp đều một tay ông ta chỉ đạo, địa vị không kém phong chủ một phong là bao.
So về bè phái, ông ta đứng ở phía đối nghịch với Phượng Lai, mỗi bên lại có tâm tư riêng.
Cũng bởi như vậy khi trước môn chủ Tả Vân Long mới cử cả hai người cùng đi, ông ta chủ ý làm ra cân bằng đôi bên.
Cử người của một phe đi, lợi ích môn phái có thể bị ảnh hưởng, dẫn tới lén lút bỏ túi riêng mà không biết.
Hành động này của Tả Vân Long chính là để hai người vừa tiếp nhận lại vừa chú ý lẫn nhau, không ai có lợi ích riêng.
Nhìn chung Tả Vân Long có thể tại vị môn chủ đời này của Tru Thiên Môn, thật cũng không phải tay vừa.
"Không biết nữa, bí ẩn của di chỉ này chỉ có các vị thái thượng trưởng lão mới rõ ràng, chúng ta vẫn không nên đoán bừa thì hơn…."
Phượng Lai ở bên lạnh nhạt nói ra, bà ta dù có biết chắc chắn cũng sẽ không nói rồi.
Mà ngay cả bà ta cũng không biết mục đích thật sự, môn phái vì sao lại cho người ẩn tàng để ý ở nơi hẻo lánh này.
Nhà tù chứa những bí ẩn gì, thời gian đã quá lâu, Phượng Lai không dám đoán bậy.
Nhìn tình hình trước mắt, mọi thứ ở đây hỗn loạn đều do một tay Ám Hồn Điện gây ra, mà mục đích lại là khu di chỉ hoang phế bí ẩn này.
Phượng Lai là phong chủ quản lý tình báo, bà ta đương nhiên biết, cao tầng môn phái cũng có lệnh tìm kiếm khu di chỉ này từ lâu.
Ban đầu tất cả đều nghĩ là tìm mỏ linh thạch ngũ hành, nhưng tường nào mà chắn được gió.
Tin tức lộ ra, không ít cao tầng đều biết, mục đích chính là do thám một di chỉ bí ẩn ở đây.
Lại nói Ám Hồn Điện cũng là một tổ chức bí ẩn, thực lực của nó vẫn còn ở trong bóng tối, chưa hề lộ diện quá nhiều.
Nhưng chắc chắn là quy mô không nhỏ, thậm chí có thể phần nào so tay được với Tru Thiên Môn.
Mục đích của Ám Hồn Điện lần này là khu vực di chỉ ở đây, hiển nhiên cũng đã có trù bị từ lâu.
Hai người mặc nhiên không nói thêm lời nào, quả nhiên lời trên chỉ là thủ tục xã giao cho có mà thôi.
Tiếp đến mới là vấn đề hai người cần phải quan tâm, đấy là cục diện nơi này.
Từ tư liệu điều tra mà thấy, mỏ linh thạch này Đoạn gia đã khai thác khá lâu, số lượng sẽ không ít.
Vậy thì số lượng đó hiện đang ở đâu, trong tay Cổ Tử hay là đám người Đoạn gia bỏ trốn.
Tin tức thông cáo ra bên ngoài xóa bỏ tội danh cho đám người Đoạn gia, đây chỉ là thủ đoạn che mắt thiên hạ.
Một khi bọn chúng thò đầu ra ngoài ánh sáng, chắc chắn sẽ bị hốt gọn cả mẻ.
Lúc đó là có thể biết được tung tích số linh thạch ấy, bọn chúng có giữ hay không, tất nhiên cái này là phải âm thầm mà làm.
Cũng vì lợi ích này, vụ án Nguyên Quang trước đó tuyệt nhiên không hề có ai nhắc tới.
Chung quy, so với giá trị số linh thạch ngũ hành kia, Nguyên Quang không là gì cả.
Mặt khác nhanh chóng bắt được Cổ Tử, khai thác được nhiều thông tin trên người ông ta là tốt nhất.
Hành động của Khả Vân Khuynh thả cho ông ta đi, hai người cũng không có lời nào trách mắng.
Một việc nữa là khai thông tới hầm mỏ cũng cần triển khai nhanh chóng, trữ lượng còn lại đâu thể bỏ qua.
Tiếp đến là báo về môn phái, điều người tới thay phiên trấn giữ.
Bởi tất cả đều hiểu, dù hai người có bưng bít thế nào cũng khó tránh được tới tai không ít người.
Linh thạch ngũ hành với phần lớn người đang mắc kẹt bình cảnh hay thế lực nhỏ mà nói, giá trị cực cao.
Không quản lý tốt, địa tặc sẽ mọc lên như nấm sau mưa, mà kẻ nơi khác nghe tin cũng sẽ ùn ùn kéo tới.
— QUẢNG CÁO —
Vấn đề nằm chỗ, trong đó hẳn sẽ có không ít thế lực thù địch trà trộn vào, thừa cơ hội mà gây náo loạn, hòng kích động dân chúng…
Lúc mà hai người còn đang bàn luận, tại phía trên một khu rừng đổ nát, tạo thành vô số địa vực lớn nhỏ.
Hư không nhẹ nhàng dao động, bóng dáng một người từ từ hiện ra.
Ông lão này mặc một bộ xiêm y màu bã trầu, đầu quấn khăn xếp, dáng vẻ đã ngoài tám mươi.
Bộ dáng này dường như đã sắp gần đất xa trời tới nơi rồi, chỉ là đôi mắt của ông ta lại vô cùng linh hoạt.
Ông ta nhìn xuống mảnh đất dưới chân, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên thấu qua từng tầng lớp đất.
Như đã nhìn thấu tất cả, ông ta thu hồi, tầm mắt quét ngang đường chân trời…
"Haizz….
Bao nhiêu năm rồi kẻ này vẫn còn chưa chết, phải chăng điều này có liên quan tới Bích Ba Yểm Nguyệt Chú? Ta… phải quay về Thiên Cung một chuyến…."
Lời vừa dứt, thân ảnh lão ta đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ vang vẳng đâu đây tiếng thở dài….
Thế gian tuế nguyệt thăng trầm
Người đi nhầm bước thì về âm ti.
Vầng thái dương nhô cao, một ngày mới lại đến, trên trời từng áng mây dập dìu, đàn chim chao nghiêng.
Phía dưới đại thành, một đám đông đang vây quanh hai người trên quảng trường rộng lớn…
"Bắt đầu đi!."
Giọng nói của Vô Lai Giả thầm thấp mà uy nghiêm, ông ta cùng với Phượng Lai từ từ đi tới pháp trận.
Tiếp đến còn có Bích Ngọc và Hàn Tông, kế đó là một vài thân ảnh khác theo sau.
Với thân phận đặc thù, hai người đều không thể ở đây quá lâu, rất nhiều sự vụ còn đang chờ họ.
Khả Vân Khuynh không đi cùng, trước khi môn phái cử người tới tiếp quản, tạm thời nơi này sẽ do nàng ta trấn giữ.
Hàn Tông nhìn lại Cổ thành, ánh mắt hắn hướng nơi xa xa, nơi này để lại cho hắn thật nhiều sâu sắc.
Tầm mắt hắn trở lên mờ ảo, sau dần hắn nhắm đôi mắt lại, không còn nhìn nữa.
Không chỉ hắn, mọi người ở trong pháp trận cũng đều như vậy, bởi pháp trận đã được khởi động…
Hàn Tông và Bích Ngọc vừa đứng vững, mọi thứ xung quanh hiện rõ trở lại, nhưng ngay sau đó lại là một màn trắng xóa nữa khiến cho hắn ong ong cái đầu.
Thì ra vừa truyền thống về đến Bạch thành, cả đám lại truyền tống tiếp tới thẳng trong môn.
Hàn Tông lần đầu đứng tại quảng trường đài cao trong môn phái, nơi này rộng lớn tới hoa lệ, khó có lời nào hình dung.
Nhìn sơ sơ cũng có tới cả trăm cái pháp trận truyền thần lớn nhỏ, không những thế còn rất đa dạng chủng loại.
— QUẢNG CÁO —
"Được rồi, các ngươi tự mình trở về đi.
Nhớ kỹ, lời nào nên nói lời nào không, tránh cho ta không