Trên trời từng áng mây trôi về phương xa, chốc chốc lại có đàn chim chao lượn.
Lúc này đã là giữa trưa, ánh dương mạnh mẽ như thiêu như đốt.
Từng hàng trúc xanh ủ rũ, rì rào theo cơn gió.
Thanh Tử Dương và Thanh Y mỗi người chọn cho mình một chỗ đứng, cả hai mông lung với suy nghĩ của riêng mình.
"Cô có gì thì nói đi, ta không có nhiều thời gian!."
Rốt cục chịu không nổi, Thanh Y lên tiếng trước.
Thanh Tử Dương bấy giờ mới nhìn nàng ta, từ tốn mở lời:
"Con nghĩ thế nào về chính và tà?."
Thanh Y nhíu mày nhìn cô ta thật sâu khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng đáp:
"Cô tìm ta chỉ để hỏi câu ngớ ngẩn như vậy thôi à?."
"Tâm bất tà, tà khó xâm.
Tâm bất chính, chính vô lực."
Thanh Tử Dương không trả lời câu hỏi của Thanh Y, ngược lại nàng nói thêm một câu khó hiểu.
Chỉ là thật sự khó hiểu hay không, Thanh Y mơ hồ đã cảm thấy có gì bất thường ở đây.
Chỉ là lại nghe thấy Thanh Tử Dương nói tiếp:
"Nghịch thiên là một con đường dẫn đến tử cục, không chỉ hại mình mà còn hại người."
"Đủ rồi, ta không rảnh rỗi ở đây nghe cô nói luyên thuyên."
Thanh Y trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt nàng ta hừ lạnh quay người định rời đi.
Nhưng chưa đi được ba bước, đã lại quay đầu.
"Ta có biện pháp giúp cho con trở thành tu giả!."
Thanh Y thâm trầm nhìn cô ta, đây là khát vọng cũng là tâm bệnh lớn nhất đời này của nàng.
Chỉ là nàng nghe được lời này của Thanh Tử Dương, trong lòng có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Thanh Y biết, nếu như mở lời cầu xin, Thanh Tử Dương chắc chắn sẽ có biện pháp.
Hoặc giả với năng lực của mình, cô ta ắt sẽ nhờ được người trợ giúp.
Nàng là người biết tiến biết lui, cũng đã từng mặt dày đi cầu cô ta, mới có được chức vị này.
Nhưng nàng cũng có giới hạn và bí mật của riêng mình, không muốn ai chạm đến.
Lúc mà nàng còn đang ngẩn người, Thanh Tử Dương từ trong túi lấy ra một vật, đây lại chính là viên linh thạch ngũ hành Hàn Tông cực khổ đem về.
— QUẢNG CÁO —
"Nó là Khởi Sinh Mộc Thể, có thể giúp con trở thành tu giả mà không để lại di chứng.
Về phần bại lộ con không cần lo, ta cũng đã sắp xếp cho con một cố sự.
Chỉ cần làm theo, trên dưới Tru Thiên Môn này sẽ không có ai nghi ngờ!."
"Cô…"
Thanh Tử Dương nhẹ nhàng đặt viên đá xuống nền đất, trước khi rời đi, nàng lại nói tiếp:
"Đây là thứ hắn cực khổ dùng tính mạng để đoạt được nó, hi vọng con hãy trân trọng.
Thời gian của tất cả chúng ta đã không còn nhiều, ta không mong người một nhà đấu đá…"
Thanh Tử Dương nói ra lời này, nàng thở dài rồi quay người rời đi.
Hình bóng nàng dần dần khuất sau tầm mắt, chỉ còn vang vọng đâu đây lời nói của nàng:
"Chính tà vô lường, nhân lúc chưa xa
Quay đầu là bờ, tự khắc tai qua!."
Thanh Y hồi lâu mới thoát ra khỏi cảm xúc hỗn tạp, nàng từ tiến đến nhặt viên đá lên tay.
Viên đá có màu phỉ thúy trong suốt lấp lánh, bên trong có từng đường vân lục quang vờn quanh.
Chính giữa tâm của viên đá, một cái hình hài bào thai lục ảnh chớp ẩn chớp hiện.
Chỉ cầm trên tay thôi, nàng cũng cảm thấy khí tức sinh mệnh, đây là thứ cảm giác phàm nhân như nàng không thể cảm nhận.
Chỉ là đương lúc nàng đang suy nghĩ, một âm thanh trong đầu nàng nhẹ nhàng vang lên:
"Đồ nhi, thứ này là nguồn cơ từ thân thể của đám mộc tộc, vì sao cô ta lại có được nó?."
Thanh Y đối với lời nói vang lên trong đầu lại không có ngạc nhiên, nàng từ tốn phân tích:
"Đệ tử không biết, nhưng chắc chắn là có liên quan tới sự tình Bát Linh Nguyên.
Sư tôn, thứ này thật có tác dụng như lời cô ta nói chăng?."
Thanh Y mặc dù tâm cơ không tệ, hiểu biết về tranh đấu quả thật xuất sắc càng không thể chê.
Tuy nhiên nàng là thể phàm nhân, ít được tiếp xúc với điển tịch giới tu giả, hiểu biết về điểm này nàng có giới hạn.
Nghe thấy lời nàng hỏi, âm thanh trong đầu của nàng lại chậm rãi vang lên:
"Mộc hệ vốn là nguồn cơn của sinh mệnh, năng lực cao nhất có thể khởi tử hoàn sinh.
Giống như con trai tích cát thành ngọc, bọn chúng cũng tích nguyên khí khởi sinh."
"Khi mổ trai lấy ngọc, con trai tất sẽ tổn thương, lấy ra vật này, tu vi của kẻ kia cũng đại giảm.
Thứ này đương nhiên có thể giúp con cải tạo lại thể chất, hình thành lên một sinh mệnh mới.
Tuy không có di chứng, nhưng vạn vật vô hoàn mỹ, dùng thứ này con chỉ có thể tu được một hệ Mộc mà thôi." — QUẢNG CÁO —
Nghe được lời này trong mắt Thanh Y lóe lên, dụ hoặc với nàng tuyệt lớn vô cùng.
Nàng nhờ vô ý, tình cờ đã bái được ân sư, ông ta cũng có biện pháp giúp nàng tu hành.
Chỉ là tư chất sẽ cực kỳ thấp kém, con đường ngày sau không thể xa hơn.
Nếu có biện pháp khác, chỉ sợ cũng là phải chịu di chứng.
Thật ra, không có sư tôn hay mà một màn bất ngờ của Thanh Tử Dương này, trước đó nàng cũng đã có dự tính sẵn rồi.
Ý đồ để cho ông của nàng đầu nhập vào một thế lực, từ đó làm ra điều kiện giúp nàng cải biến tư chất hiệu quả.
Thanh Y không ngốc, nàng không có thực lực nhưng có người thân, đây là điềm lợi nàng có thể dùng để mưu đồ.
Nàng là người biết nhìn xa, những biện pháp trị ngọn không trị gốc, nàng tất nhiên sẽ không muốn.
Bằng không với thực lực của Thanh Khư, sao tới giờ nàng vẫn chịu làm phàm nhân.
"Tuy vậy con cũng không cần lo lắng, vạn vật cân bằng.
Kẻ có nhiều hệ linh căn thì có sẽ nhiều thứ phải