Thật ra, Hàn Tông trước khi đi Bát Linh Nguyên, hắn đã có kế hoạch cả rồi.
Hắn muốn nhờ vào Bích Ngọc, thể hiện bản thân.
Chỉ cần lấy được cái danh đệ tử môn hạ của Kiếm Nhất Tâm, có bỏ qua Lan hội cũng vẫn chấp nhận được.
Tất nhiên người tính không bằng trời tính, sự tình đổi thay, buộc hắn phải thay đổi phương án khác.
Không có danh tiếng này, hắn buộc phải tính đến chuyện ở lại Lan hội.
Mà điểm yếu của hắn cũng là nằm ở cuộc giao dịch với Song Tượng, hắn cần phải giải quyết được mối lo này.
Song Tượng hội đã không thể đầu quân, Lan hội lại đang là con gà đẻ trứng, hắn sẽ không ngu ngốc mà vứt bỏ nó.
Nói về lần giao dịch với Song Tượng hội một chút, thật ra khi đó hắn có thể trước đồng ý, sau đó trở mặt báo lại cho Lan hội.
Như vậy hắn vẫn đạt được cái bảo giáp, lại còn làm công thần của Lan hội, cũng không rơi vào hoàn cảnh bị người tìm đến chất vấn này.
Vấn đề này khi đó hắn đã nghĩ tới rồi, chỉ là sau khi cân nhắc, vẫn quyết định không làm.
Thứ nhất, mặc dù hắn lập công cho Lan hội, như lời Yêu Yến Nguyệt nói.
Nhưng hắn lại không thể sử dụng bước đi thứ hai, đó là âm thầm hợp tác với Song Tượng, làm giá ở khu chợ.
Không làm được giá, hắn cũng không thể sử dụng mánh khóe kia, để kiếm lời bỏ túi riêng.
Thứ hai, đây cũng là lý do quan trọng hắn không làm thế, bởi vì làm vậy, Song Tượng sẽ coi hắn như kẻ thù.
Bị một hội nhóm nhất đẳng tính kế truy sát, hắn sao có thể yên tâm ở lại đây được chứ, rắc rối với hắn đã quá đủ rồi.
Đây gọi là lùi một bước đôi bên đều có lợi, cũng giống với tính cách của hắn, lẳng lặng mà sống, không thích ồn ào.
Yêu Yến Nguyệt cũng đoán hắn không làm vậy là sợ rắc rối quấn thân, vì thế nàng ta mới không làm căng vụ này.
Người trong thương trường ai cũng sẽ hiểu, đôi khi tài năng và ý tưởng đều có, chỉ là không đủ thực lực để thực hiện nó mà thôi.
Còn một nguyên nhân chính khác để hắn bỏ xe giữ tướng, làm ra hành động này sớm hơn dự kiến.
Vẫn nằm ở lời nhắn của Thanh Tử Dương.
Nàng ta nói rằng hắn không nên rời đi vào lúc này, ít nhất là trước khi bước vào Hợp Linh cảnh.
Nguyên do vì sao, nàng ta lại không nói, cũng có thể khi đó quá gấp gáp.
Hàn Tông đương nhiên có suy tính của mình, xâu chuỗi lại toàn bộ dữ kiện, hắn đi tới một đáp án.
Sự tình hắn đến Bát Linh Nguyên này, tới tám phần do nàng ta phía sau bày mưu.
Có thể hắn bị lợi dụng, nhưng có một sự thật, đó là nàng ta không hại hắn.
Nếu như kiếp này có ai đáng để hắn tin tưởng, có lẽ Thanh Tử Dương… miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Thời gian ở lại đây lâu, hắn phải tính kế lâu dài, trước tạm bỏ đi những rắc rối gần.
Thời gian lên Hợp Linh với hắn còn rất dài, tính kiếp này hắn mới có mười tám tuổi hơn mà thôi.
Do đó khi không thể đầu quân cho Kiếm Nhất Tâm, hắn phải nghĩ cách ở lại Lan hội.
Hàn Tông nhìn lại đôi bàn tay mình, làn da rám nắng, thô ráp và đầy sẹo, nhưng trong mắt hắn lại nhìn thấy một đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
Lý tưởng và đam mê của hắn… đã chết từ lúc nhìn thấy thanh kiếm của Hàn Thanh Đại xuyên qua người Vương thẩm rồi.
Hắn cầm lên hai viên hổ phách, bên trong là một cặp Hồng Liên Tử Mẫu.
Trước đó, giá của nó chỉ là bảy nghìn viên, sau khi lừa gã Văn Dũng, hắn mua lại mất tám nghìn bảy trăm.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thì có vẻ đắt, nhưng so với giá trị ở Lan hội, đúng thật là không hề đắt, trái lại còn rất rẻ.
Nhớ lại khi xưa, bởi vì hơn ba trăm viên linh thạch mà hắn giết Lâm Tuyệt Cảnh, tạo thành rắc rối ngày nay.
So ra đúng là phung phí hơn gấp năm lần, nhưng hắn lại cảm thấy đáng giá.
Quay lại thời điểm đó, Hàn Tông vẫn không hối hận khi giết gã, bởi không có số linh thạch đó, ngày hắn vào nội môn hẳn vẫn còn xa vời.
Khác nhau chỉ là thời gian thay đổi, địa vị và hoàn cảnh thay đổi, tầm mắt sẽ cao hơn.
Những thứ trước kia là niềm mơ ước, nay cũng chỉ như ngọn cỏ ven đường mà thôi.
Hàn Tông vận dụng linh lực bào mòn viên đá hổ phách, hắn làm cực kì nhẹ tay.
Từng đám bụi phấn rơi xuống, bên trong, con Hồng Liên Tử Mẫu cũng dần dần lộ ra.
Tới khi hạt bụi cuối cùng rơi xuống, trên lòng bàn tay hắn chỉ còn lại mình nó, con thú dài gần gang tay mà thôi.
Nó là yêu thú cấp 2 sơ giai, nhưng lực phản kháng chỉ ngang với Luyện Khí tầng 7.
Không chỉ loài này, điểm yếu của tất cả chủng loài bầy đàn đều là chiến lực đơn thân quá kém.
Nó lúc này cực kì suy yếu, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cơ thể run rẩy, nó đang rất mệt và đói.
Hàn Tông đã chuẩn bị sẵn một vòng pháp trận, đây chính là lúc ký khế ước với nó không thể tuyệt hơn.
Con thú không có sức phản kháng, vô lực gánh chịu, buộc lòng chấp nhận thuần phục hắn.
Khác với Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, tất cả dạng yêu thú hệ trực giác đều có tỉ lệ thất bại cực kì cao.
Hàn Tông tiếp tục bào mòn viên đá hổ phách thứ hai, sau đó lại kết khế ước, thành công thu phục Hồng Liên Thanh Tử.
Nhìn hai con thú một đực một cái trên tay, hắn vẫn không vui vẻ chút nào.
Đây là yêu thú bầy đàn, muốn phát huy hiệu quả, phải nhân số lượng của nó lên.
Hàn Tông mang điển tịch nuôi thú ra xem xét, vấn đề nuôi không có khó khăn, chỉ là cần phải quản lý chặt chẽ.
Hồng Liên Tử Mẫu là dạng phát triển nhanh, mỗi nửa tháng nó sẽ đẻ được khoảng một ngàn quả trứng.
Mỗi quả sẽ to bằng ngón tay út, trong đó xác suất nở ra yêu thú là một phần trăm.
Cũng tức là nói, trung bình một tháng hắn sẽ có trong tay thêm hai mươi con yêu thú nhỏ.
Tuy vậy đó chỉ là lý thuyết, bởi dã thú ba ngày, yêu thú một tháng, đây là thọ hạn của bọn chúng.
Hàn Tông muốn tăng thọ hạn của chúng nên, hắn phải cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau.
Tăng cảnh giới cũng chính là tăng thọ hạn, nhưng làm vậy, hắn sẽ mất rất nhiều công sức, tài nguyên cùng thời gian mới đạt được số lượng mong muốn.
Hàn Tông dự tính tìm kiếm độc dược và mầm bệnh, lai giống chúng thành những con bệnh cảm tử.
Loài này thuộc họ côn trùng, những con không phải yêu thú đều là vô dụng.
Theo thời gian phát triển càng nhanh, sức ăn càng lớn, Hàn Tông không nuôi được nhiều như vậy.
Vô dụng chỉ có thể bị loại bỏ, hắn sẽ diệt hết sau đó chuyển thành thức ăn nuôi lại đám yêu thú non.
Lặp một vòng tuần hoàn, cũng coi như tiết kiệm được không