Trong một vườn hoa trước cửa đại viện, có vài thân ảnh đứng đó.
Trong số ấy, một gã nam tử cúi người cung kính, không phải ai xa lạ.
Gã chính là kẻ Luyện Khí tầng ba, thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra Mệnh Tại Y một lần, tên gọi Ngũ Tư.
"Mẫu thân, lúc này đã là chớm đông, đám thược dược đều lụi tàn rồi! Người xem, phía bên kia hoa Cúc đã nở, trắng muốt tinh khôi, để con dìu người qua đó xem thử..."
Trước người Ngũ Tư, một thiếu nữ mười tám tà áo thướt tha, dịu dàng cất tiếng, bàn tay nhanh nhẹn đỡ lấy một thân ảnh nữ phụ.
Nàng là Mệnh Thủy Nhược, hiển nhiên người đang được đỡ lấy chính là đại phu nhân, Vân Thái Chi.
"Hừ...!Con ấy à, rõ là không chịu được cấm túc khắc khổ tu hành, muốn nhờ ta nói giúp một câu chứ gì?."
Tuy rằng lời nói của Vân Thái Chi có phần trách mắng, nhưng lại ẩn chưa yêu thương.
Bà là đại phu nhân Mệnh gia, thê tử Mệnh Tiêu Tai.
Hiện tại tuổi đã qua bốn mươi, nhưng mà trên mặt đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Thậm chí, thân hình bà ta mất cân đối lạ thường, chỉ nhìn thoáng qua ai mà biết rằng bà ta là vợ của gia chủ thế giá chứ.
"Được rồi, đi đi! Nhưng mà, phải nhớ không được tới gây chuyện với nó nữa.
Dạo gần đây ta nghe được tin tức, cha của con hiện đang để mắt tới nó.
Nếu ông thấy được con gây chuyện vớ vẩn, bị cấm túc lần nữa thì đừng có tới tìm ta!."
"Đa tạ mẫu thân, trên đời này, chỉ có mỗi người là hiểu con nhất.
Càng ngày con càng thấy mẫu thân trẻ đẹp hơn hẳn, con nhìn còn thấy ghen tị..."
Mệnh Thủy Nhược cười nói, nàng bắt đầu giở ra văn vở, tâng bốc mẫu thân.
Đến khi Vân Thái Chi nghe chán lỗ tai, đuổi đi mấy lần, Mệnh Thủy Nhược lúc này mới hờn dỗi rời đi.
Sau khi nhìn nàng ta rời đi, Vân Thái Chi lắc đầu thở dài:
"Nếu nó có được chút nghị lực của Thái Bảo, cũng đâu cần ta phải lo lắng...."
"Đại phu nhân đừng quá lo lắng, tính ra toàn tộc, đại tiểu thư cũng là thuộc hàng đứng đầu.
Thuộc hạ tin rằng trong cuộc đi săn một năm tới, tiểu thư sẽ thể hiện được tài hoa xuất chúng...!"
Ngũ Tư nhanh nhẹn nịnh nọt một phen.
"Ngươi đấy, làm việc thì chậm chạp cẩu thả, chỉ được cái mồm mép là nhanh..."
"Dạ dạ...!thuộc hạ sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.
Phu nhân, xin người yên tâm!."
Được bà ta trách hờ một câu, gã càng thêm nịnh bợ.
Thế giới này là vậy, không phân nam nữ, chỉ phân lợi ích địa vị.
Dù đứng trước phàm nhân, gã vẫn chỉ là một tên nô tài quèn.
Thể hiệm bản thân không đúng lúc sẽ không có cơm ăn, ngược lại còn bị no đòn.
Bợ đỡ nịnh hót là một kỹ năng không thể thiếu với cấp dưới bọn gã, người trong thiên hạ, dù có là ai thì vẫn thích nghe lời dối lòng.
Lấy như Vân Thái Chi làm ví dụ, bà ta mặc dù biết bản thân xấu xí.
Nhưng mà nếu người ngoài cũng đồng tình với nhận định của bà ta, đảm bảo kẻ đó sẽ sống không được yên thân.
Thời gian trôi cũng thật nhanh, mới đó mà đã mười ngày đi qua.
Mệnh Tại Y thỉnh thoảng vài ba hôm sẽ tới chỉ điểm cho Vũ Kiệt, giúp cho gã tu hành tiến bộ nhanh hơn một chút.
Dù sao gã ta tư chất có hạn, kinh nghiệm tu hành quá kém.
Không được chỉ bảo tận tình, khó mà đạt tới cấp độ yêu cầu trong thời gian ngắn được.
Mặt khác đối với sự quan tâm của Tiểu Thất Tử, nàng ta vẫn thản nhiên như không.
Thỉnh thoảng nàng sẽ lại chỉ cho gã một vài chỗ tốt, để cho gã càng ngập vào xa đọa.
Ham muốn mãnh liệt, hãm sâu vào tham vọng, sẽ có lợi giúp ích cho nàng ngày sau.
Tháng mười đã đến, những cơn gió mang theo khí lạnh tràn về.
Trên đường đã có kha khá phàm nhân phải mặc bộ áo dày cộp trên người.
Mệnh Tại Y cũng thế, nàng ta khoác thêm một cái áo da dày cộm, chất liệu bằng da thú.
Nhưng mà rõ ràng nó đã được dùng nhiều năm, mục nát và bung chỉ không ít chỗ.
— QUẢNG CÁO —
Gió lạnh tràn về, bắt đầu báo hiệu một mùa đông giá rét sắp đến.
Trên trời hiu hiu gió thổi, thỉnh thoảng lại bắt gặp đàn chim lớn.
Đám dã thú trong rừng cũng đang cố gắng tích trữ năng lượng, tìm nơi trú đông.
Cách một sườn núi không xa, một đàn sói lông xám đang chậm rãi bước đi.
Đàn sói xám chỉ khoảng hai mươi cá thể, chúng đang đi kiếm con mồi.
Đi đầu đàn là mấy con sói già, tiếp đến mới là sói trung niên, cuối cùng là sói trẻ.
Thẳng tắp một hàng, rất có chật tự.
Đột nhiên một mũi tên từ đâu bắn tới, theo sau đó là hàng loạt mũi tên khác.
Cách đó không xa, một đám nam nhân tay cầm vũ khí, đồng loạt lao lên.
Kẻ đi cuối cùng là một tên nam tử tuổi tầm hai mươi, khuôn mặt tuấn tú, khóe miệng mỉm cười.
Lại ở một chỗ khác, nơi một khu rừng thưa thớt, xen kẽ bởi số ít những cây đại thụ già cỗi.
Dưới tầng tán lá thấp hơn, một đàn bướm xanh dập dờn bay đi.
Bọn nó chính là Thất Tử Điệp, một trong những đàn cuối cùng di cư từ Tam Liên Hoàng Sơn qua đây.
Trong quá trình di cư, bọn chúng liên tục sinh sản sau đó lại dần dần chết đi.
Cho tới khi xuống tới Nam Bộ, hoàn toàn thay bằng một lứa mới.
Mệnh Tại Y đứng nơi xa nhìn tới, đàn bướm xanh biếc nhiều bạt ngàn.
Chúng đậu trên những thân cây cổ thụ, có đám chi chít đậu thành chùm trên cành cây nhỏ.
Dưới đất, số lượng Thất Tử Điệp chết đi nhiều tới cả ngàn.
Cảnh tượng như rừng hoa này, không phải cũng có thể bắt gặp.
Mệnh Tại Y mấy ngày hôm nay nàng ta đi tới vài sườn núi xem xét, lại phát hiện ra một chuyện.
Ấy là nàng không hề phát hiện ra một đàn sói nào sinh sống quanh đây.
Điều này khiến Mệnh Tại Y thâm trầm, tuy không thấy đàn sói, nàng ta lại phát hiện ra đàn bướm này.
Ngỡ tưởng rằng tìm kiếm đàn sói tương đối đơn giản, đàn bướm khó hơn, lúc này tình thế lại đảo ngược.
Dựa vào đặc tính của đàn bướm, con cái sau khi tiết ra chất dịch tạo kén, nó sẽ đẻ trứng vào đó, rồi dần chết đi.
Chỉ một ngày sau, con non đã có thể phá kén đi ra, hình thành một vòng tuần hoàn mới.
Sau sáu ngày tiếp theo, nó sẽ phải lại một vòng khác, sinh sản rồi chết đi.
Trong đàn này cũng có một vài con huyết mạch yêu thú, chỉ là bọn nó đều nằm ở trung tâm cả đàn.
Mệnh Tại Y không cách nào tới gần, dù sao số lượng này một khi phát động tấn công, đủ để nàng phải bán mạng mà chạy.
Đám Thất Tử Điệp đã chết, háu huyết liền chuyển sang màu đen, không thể dùng được.
Mệnh Tại Y len lỏi qua nhiều chỗ, nàng ta bắt lấy một số con đi lạc.
Không chỉ có vậy, nàng còn cẩn thận gỡ lấy một số tổ kén.
Thất Điệp Tử mặc dù không có sức lực tấn công quá yếu, nhưng dù là dã thú hay yêu thú, trong máu chúng đều có chứa độc tố.
Nói một cách khác, chỉ cần cơ thể nó tự bạo, máu độc nhiễm vào đối thủ, đây cũng là một mối họa cho phàm nhân, thậm chí tu giả.
Loài nào cũng vậy, chỉ cần chúng phát triển tới một quần thể khổng lồ, tu giả chiến lực không quá mạnh mẽ mà thấy, cũng phải lựa đi đường vòng.
Sau khi có được Thất Tử Điệp, Mệnh Tại Y dự tính nuôi nó.
Muốn luyện chế đủ số lượng đan, phải có nguồn cung liên tục.
Thức ăn của nó là xác động vật đã chết, việc này không khó.
— QUẢNG CÁO —
Mỗi một tu giả theo dòng thời gian phát triển, bọn họ ngoài việc tu hành còn là một tay thương gia thượng hạng.
Thậm chí là một tay nuôi trồng cự phách, am hiểu nhiều mặt.
Mệnh Tại Y kiếp trước có một viên Phúc Địa Châu, bên trong rộng cả vạn dặm, tài nguyên nôi trồng phong phú.
Cho nên dù hiện tại thiếu đi một chỗ nuôi trồng, nàng ta vẫn là nghĩ cách tạo ra một chỗ không gian nho nhỏ.
Nàng vận dụng hai con thạch mãng đào ra một hầm ngầm đủ rộng dưới nền nhà, đây cũng là một trong những mục đích khi