"Tuyệt huynh, đây là…."
Vận Kinh Hồng thăm dò bên trong, y hơi ngẩn ra.
Bên trong là một tấm ngọc giản, dùng để chứa đựng một tia tinh thần.
Tu giả lưu giữ công pháp thường sử dụng hai loại.
Một là viết ra giấy, giống như hầu hết các tác phương khác.
Nhưng cũng có loại đặc biệt hơn, cần phải dùng một tia tinh thần lưu giữ.
Loại này thường là dạng tâm pháp, trong tia tinh thần đó sẽ lưu lại một chút đặc thù.
Giúp cho người tu luyện cảm ngộ được một phần, tránh cho tu hành sai lầm lạc bước.
Từ những vấn đề này, nhìn Hàn Tông mà nhận ra.
Tâm pháp hắn nhận được đều là dạng viết ra giấy, có thể nói là trong phúc ẩn họa.
"Đây chỉ là một bản tâm pháp bình thường mà thôi, trước khi đi bọn ta đều không được cầm theo đồ vật gì.
Cái này là ta lén phòng bị, bởi thế…."
Nhìn thần sắc khó chịu của hắn, Vận Kinh Hồng mỉm cười gật gù trong lòng, y đoán đúng là như vậy thật.
Nếu hắn là con em thế gia, vì sao lại quá rách nát như vậy, trên người không có gì đáng giá thì thật vô lý.
Lần đầu giao chiến cùng hắn, lại thêm lần này, vậy mà một thanh pháp khí cũng không có, tới đây thì y cũng đã hiểu rõ ràng hết rồi.
Nghĩ tới đây, Vận Kinh Hồng lại càng tự tin vào vận may của mình, khi đã gặp hắn.
Y có thể mường tượng suy đoán ra được, đối thủ của hắn muốn thắng, ắt phải tìm kẻ trợ giúp.
Bản thân hắn cũng tương tự như vậy, dù có kiêu ngạo thế nào, cuối cùng muốn thắng vẫn phải cần có kẻ khác giúp đỡ.
Nói như thế thì Vận Kinh Hồng giúp hắn càng nhiều, chỗ tốt nhận được càng lớn.
Y liền cười nịnh nói:
"Tuyệt huynh yên tâm, có lẽ huynh không biết, vài ngày tới trong thành sẽ diễn ra một buổi đấu giá lớn.
Tại hạ tin tưởng rằng, với bản công pháp này của Tuyệt huynh, sẽ được giá cao!."
Mệnh Tại Y gật đầu, bộ dáng vẫn lạnh lùng như cũ.
Nàng trầm tư hồi lâu, bấy giờ lại chậm rãi nói:
"Cứ gặp nhau thế này cũng không tiện, để ta chỉ ngươi một nơi thích hợp…."
Sau khi hai người bàn luận thêm hồi lâu, Mệnh Tại Y nhắc nhở gã hành sự bí mật thêm một lần nữa thì mới rời đi.
Không lâu sau, Mệnh Tại Y về tới nơi bãi đất, nàng ta quan sát một vòng, rồi lại tiếp tục công việc cũ.
Nói về chuyện hợp tác với Vận Kinh Hồng, nàng đã nghĩ khá kỹ lưỡng, vẫn quyết định ra tay sớm một chút.
Mọi lời nàng nói, hầu hết đều là bịa đặt, nhằm hợp thức hóa tránh cho một số thứ xuất hiện quá vô lý mà thôi.
Song song với đó, quả thật nàng đã gần như không còn linh thạch trên người, thiếu thốn quá nhiều.
Trong khi nàng lại lưỡng lự việc tới Vạn Lầu Các lần nữa, dù sao lần trước cũng đã nháo thành cám lợn rồi.
Biết đâu đấy, lão giả họ Trần chỉ đang chờ có thế.
Nhưng lão ta không đáng để ý, cái chính là tên Vạn lâu chủ kia.
Ông ta đã biết nàng ngụy trang, cũng biết nàng đặt bẫy, nhưng lại không vạch trần.
Mệnh Tại Y dần hiểu điều này, có lẽ ông ta nhìn trúng tâm cơ và tài năng của nàng, nên muốn có lòng thu nhận.
Người lãnh đạo giỏi, đều có một ưu điểm, cũng là khuyết điểm.
Ấy là chỉ cần nhìn thấy người tài, bọn họ đều muốn thu hết vào dưới trướng nhà mình.
Bởi vì bọn họ hiểu rằng, thuộc hạ càng giỏi thì tiến độ công việc càng hiệu quả, bọn họ càng nhàn.
— QUẢNG CÁO —
Ngược lại, chỉ biết ra lệnh và ỷ lại, vậy thì tập thể đó cũng không khác gì một con sâu béo, chỉ biết đục khoét.
Mệnh Tại Y nào có cái hứng đó, tiếp xúc với ông ta càng nhiều, bại lộ thân phận càng sớm.
Bại lộ một chút thì không sao, bại lộ quá nhiều sẽ dẫn tới giết người đoạt bảo.
Do đó, muốn có tài nguyên lại không muốn ra mặt, vậy thì hợp tác với Vận Kinh Hồng là tốt nhất.
Nhưng hợp tác với người thông minh như y, cũng có vài thứ bất tiện, giả như hợp tác lần này.
Mệnh Tại Y tu ma, vì thế không có nhiều tác phương chính đạo, nàng ta chỉ có tác phương ma đạo là chủ yếu.
Tiếp đến là tâm pháp, công pháp nàng ta có vài bộ, hầu hết là nằm trong tổ hợp hệ sát chiêu.
Hiện tại cảnh giới chưa đủ để tu luyện, nhưng có ngu mới bán đi hệ sát chiêu, nhất lại là ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Còn những công pháp nhỏ lẻ lại không được, nếu đưa nó cho Vận Kinh Hồng, y nhất định sẽ điều tra.
Y hợp tác với nàng, nhưng lại không rõ lai lịch của nàng, đây là hợp tác mạo hiểm.
Cho nên y sẽ từ những thứ nàng để lộ, mà âm thầm điều tra manh mối.
Công pháp có tên, người có danh tính, sẽ không khó để lần ra dấu vết.
Còn công pháp nhỏ lẻ lấy từ tương lai, kiếp này chưa có người sáng tạo ra, cái này thật sự nàng ta không biết.
Tu giả lên cao, hầu như chín phần mười đều sẽ quan tâm tới tổ hợp hệ sát nhiều hơn, hoặc là pháp môn cao thâm, ai còn để ý mấy cái công pháp nhỏ lẻ kia nữa, nàng cũng không ngoại lệ.
Bởi vì sợ gã điều tra ra gì đó, nàng đã tính toán rất kỹ, lựa ra một vài bản tâm pháp, ít người biết đến.
Nhưng vẫn còn tốt ở điểm, tâm pháp khi thi triển thường ít khi hiển lộ ra ngoài như công pháp, vì thế có đánh nhau cũng ít người nhận ra hơn.
Mệnh Tại Y sống tới ngần này, cẩn thận là một trong những điều cần phải có.
Nàng không muốn vì những manh mối nhỏ nhoi, cuối cùng lại đưa tới kẻ địch mạnh.
Vạn sự trên đời vốn không có gì tuyệt đối, nàng tuy đã cẩn thận hết mức, nhưng không thể vì vậy mà chủ quan.
Mưu sự tại nhân, thành sự cũng ở tại nhân.
Mình ngu thì mình chết, sao lại đi đổ tại ý trời!
Vận gia là một trong hai cự đầu xà, tất nhiên là có phường chợ không kém gì Vạn Lâu Các ở đây.
Phương gia cũng vậy, cùng với Mệnh gia là bốn nhà làm ăn lớn nhất.
Phương thành chủ chỉ có một đứa con trai, tư chất ngu dốt, ham chơi lười làm.
Đầu tư lợi dụng vào gã rất dễ, nhưng lại có thể bị Phương Thuấn lão ta phát giác quá sớm.
Mệnh gia lại càng không thể, chỉ còn mỗi Vận gia là có thể lợi dụng hợp tác.
Nàng thiếu khá nhiều tài liệu, nếu có thể hợp tác với Vận Kinh Hồng, để y giúp mình gom góp.
Cái này rất là tốt, chỉ có điều, mọi sự thịnh quá cũng không tốt.
Cổ nhân có câu, thịnh cực tất suy, suy cực tất vong, tốt quá thì hóa dở, dở quá thì vứt đi, mọi thứ chỉ nên ở mức vừa phải thì hơn.
Mệnh Tại Y vừa làm làm vừa suy tính, đường đi nước bước tiếp theo.
Lúc này cách nàng ta không xa, Hiếu Luật đứng đó nhìn lại.
Gã chỉ vừa tới mà thôi, không nhìn ra được nàng ta vừa lẻn đi đâu đó về.
Bất kì một tu giả nào cũng đều phải lấy tu hành làm đầu, gã không thể lẽo đẽo theo nàng cả ngày được.
Mệnh Tiêu Tai có thể thưởng cho gã rất nhiều linh thạch, nhưng mà phải có thời gian để hấp thu.
Tu vi gã không tăng lên, lợi ích của gã với Mệnh Tiêu Tai càng thấp xuống.
Tới khi tuổi tác đã có, hối hận thì muộn mất rồi, chính gã cũng hiểu được đạo lý này.
— QUẢNG CÁO —
Mệnh Tại Y nhìn ra điểm này, nàng vẫn có kẽ hở để ung dung làm điều mình muốn.
Chỉ cần còn không tới mức gây hại, nàng cũng chưa cần xử lý vội.
Song song với việc đó, rắc rối mà Mệnh Tiêu Tai sắp mang đến mới là vấn đề cần giải quyết sớm hơn.
Theo những gì nàng biết kiếp trước, vào khoảng thời gian này, ông định bụng sẽ gả nàng tới