Gã hắc y vừa hung hăng đá cửa lao vào, khi mà còn chưa rõ tình cảnh bên trong ra sao, bả vai gã đã nhói lên một cái.
Một kình lực mạnh mẽ đánh tới, gã hự lên một tiếng, bay ngược về sau.
Thanh kiếm xuyên qua bả vai của gã, sau đó ghim luôn tại bức tường đối diện.
Khuôn mặt gã biến sắc, đến lúc này thì gã mới nhận ra, bản thân đã bị ám toán.
Số là gã muốn đến bất ngờ tập kích người ta, không thể ngờ được lại bị mai phục từ trước.
Khi mà còn chưa kịp nghĩ nhiều, gã đã thấy nàng ta hùng hổ phi thân lao ra, khuôn mặt lạnh tanh như người chết.
Gã hoảng hồn, vội vung ra mấy chiêu kiếm quang, đánh tới loạn xạ.
Mệnh Tại Y phi thân đến đứng cách năm thước đối mặt với gã, mắt thấy kiếm quang đánh tới thì nhanh chóng lùi lại tránh né.
Số linh lực trong đan cầu của nàng chỉ còn bảy phần, gã ta lại hơn hẳn một cảnh giới.
Muốn giết gã ta thì rất khó, chỉ có thể dọa sợ mà thôi.
Tuy gã mạnh hơn nhưng Mệnh Tại Y lại nhận ra, tâm lý của gã không đủ vững vàng.
Trước đó nàng sử ra một chiêu bất ngờ, nhằm đánh phủ đầu cho gã kinh hồn bạt vía.
Sau lại hung hăng xông đến như điên như dại, khiến cho gã ta lại càng hoảng hơn.
Chẳng qua nàng cũng còn một mục đích khác khi ra tay bất ngờ, đó là không thể để gã bước vào phòng này được.
Nơi đó vẫn còn lưu lại mấy hình thù cổ quái, gã sẽ nhận ra khác thường ngay.
Về phần gã hắc y, vừa thấy nàng ta né đi công kích, không thể tấn công mình.
Gã nhanh chóng rút ra kiếm còn ghim trên người, sau tức tốc lấy ra một viên thuốc cầm máu uống vào.
Sử ra mấy chiêu kiếm quang, linh lực gã giảm đi không ít.
Nhưng bù lại đã cản được thế công của nàng ta, nhịp độ liền giảm xuống.
Gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị phản công.
Nhưng gã chợt nhận ra, không còn thấy nàng ta đứng ở trước cửa phòng nữa.
Cũng đúng vào lúc ấy, một âm thanh vang lên, lông tóc gã cũng theo đó mà dựng đứng.
"Đêm khuya ánh trăng tỏ, soi sáng rõ trần ai.
Đời người tựa như khói, như giấc mộng tàn phai."
Âm thanh từ trong gian phòng vọng ra, nương theo tiếng đàn, âm phong cuồn cuộn đánh tới.
Gã hắc y hoàn hồn, nhanh chân nhảy xuống lầu, vừa kịp nơi gã đứng vang lên một tiếng ầm dữ dội.
Thì ra, Mệnh Tại Y sau khi tránh mấy đường kiếm của gã, nàng đã mất đi vũ khí.
Tay không đối kiếm, nàng có ngu mới chơi kiểu đó.
Lúc này, nàng chợt nhớ ra cây đàn mà Vận Lam tặng cho, chất liệu của nó vốn ngang với bảo khí.
Thế là nàng đánh một khúc đàn, lại vận dụng linh lực, sử ra cổ phong thuần âm, công kích tới gã.
Âm chính là một trong năm loại pháp môn lợi hại, được xếp vào hàng tam tinh ngũ tuyệt.
Năm loại này là Hoa, Âm, Mộng, Mị và Huyết!
Đương nhiên, thủ pháp nàng ta sử dụng cũng giống như việc vận linh lực vào kiếm, đánh ra quang ảnh mà thôi.
Chỉ khác là, âm công tuy chuẩn xác, công thủ toàn diện nhưng lượng linh lực tiêu hao sẽ nhiều hơn dùng kiếm.
"Hát với trời khúc ca, thấu tỏ cả tâm ta.
Thiên địa này chứng giám, nhật nguyệt xin làm tin."
Tiếng đàn ca lại tiếp tục vọng tới, gã hắc y hai tay bịt tai, liên tục lùi xa.
Chẳng mấy chốc gã đã vọt ra ngoài căn lầu, thần sắc hoảng hốt.
Lúc này gã lại thấy, Mệnh Tại Y từ trên lầu hai nhảy xuống, ôm theo cây đàn.
Nàng ta vừa đánh đàn vừa hát, lại vừa hướng tới gã ta mà công kích.
"Mả cha nó… tại sao lão gia lại bắt ta đi thăm dò một con điên thế này!."
Gã hắc y lúc này đâu còn tâm tình mà chiến đấu, tức tốc quay người co cẳng bỏ chạy.
Ngỡ tưởng đến đây ung dung sử ra vài chiêu, sau đó tiêu sái rời đi là xong.
Thật không thể ngờ được, lúc đến thì oai phong, lúc đi lại như chó chết.
Hơn nữa chuẩn xác mà nói, gã theo lời chỉ đến thử chiến lực mà thôi, không thể đối cứng với nàng ta được.
Ngược lại nàng ta tưởng gã tới giết, bản thân đương nhiên sẽ dốc toàn lực phản kích.
Hiện thời thấy nàng ta công kích như điên, gã liền dứt khoát rời đi là tốt nhất.
"Rốt cục cũng xong!."
Mệnh Tại Y thấy gã chạy nhanh quá, nàng liền dừng lại, bước chân chuyển hướng quay về nơi ở.
Việc đoán biết thân thế gã, không khó chút nào.
Nãy giờ giao tránh được hơn nửa chén trà, mà vẫn chưa thấy một tên cao tầng nào mò đến?
"Hừ...."
Một tên thích khách Luyện Khí tầng năm lẻn vào nội viện Mệnh gia, dùng đầu gối cũng biết không có khả năng.
Gã chắc chắn là thuộc hạ của một tên cao tầng Mệnh gia nào đó, mà hiện tại chỉ có ba kẻ đáng nghi.
Kẻ đầu tiên là Vân Thái Chi, bà ta có động cơ để giết nàng.
Tuy nhiên, xác suất không cao.
Kẻ thứ hai là Mệnh Ngọc Tuấn, gã ta đang đối nghịch với Mệnh Tiêu Tai.
Tuy kiếp trước không có nhiều thông tin về người này, nhưng từ việc gã không đứng ra bênh vực Mệnh Gia Thân trước đó, kẻ này cũng thật không đơn giản.
Người cuối cùng...!chính là Mệnh Tiêu Tai, ông ta là kẻ đáng nghi nhất.
Vở kịch kia chỉ có mình ông ta là biết rõ, vì thế ắt sẽ có suy tính của bản thân.
Nhất là khi nàng không cảm nhận được sát ý từ gã hắc y, điều này chứng tỏ gã không phải tới để giết nàng.
Chẳng qua, giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó, phải nhanh chóng xóa bỏ dấu vết.
Mệnh Tại Y bước về lại căn phòng của mình, nàng đưa mắt nhìn tới khung cảnh bừa bộn trước mắt.
"Kể ra, đây cũng là trong họa có phúc…"
Trước đó, nàng đã trù tính việc đang Thi pháp sẽ có kẻ mò đến, thậm chí là mấy tên gia lão.
Thế nhưng là đến ám toán thì không tính qua, thật là thất sách.
Chẳng qua sau khi sử dụng Siêu Nghịch Lưu cải mệnh, điểm họa này đã không đáng lo nữa, thậm chí còn giúp nàng một chút...!
Một tay Mệnh Tại Y rút lấy thanh kiếm trên nền nhà, sau chậm rãi đưa lên cao.
Ánh mắt nhìn tới nơi bả vai của mình, lạnh tanh và vô cảm.
Nàng không chút lưỡng lự vung kiếm rạch xuống…
Lại nói khi này ở tại khu rừng ngoại thành, nơi xảy ra trận chiến, tình huống phát sinh đã thay đổi chóng mặt.
Bên trên không trung cách trăm trượng, một quả cầu ánh sáng xuất hiện lơ lửng.
Đây là một cái phù báo tin, do Phương Thuấn kích phát.
Phía dưới, hang đá bị vụ nổ đánh sập, hiện trường đã trở thành một đống đổ nát, bụi khói mù mịt.
Lâu sau bụi khói dần tan, để lộ ra vài thân ảnh khiến cho một số kẻ biến sắc.
"Bái kiến Phương sư thúc…."
Sư Hùng là người đầu tiên hành lễ, gã hơi bất ngờ nhận khi ra kẻ đứng chắn cho mình, không ai khác chính là Phương Thuấn.
"Lão gia…"
Phía bên này Vân Thái Chi sắc mặt không được tốt lắm, hóa ra người đứng chắn cho bà lại là Mệnh Tiêu Tai.
"Được rồi, để sau hãy nói!."
Ông ta gật đầu, sau không để ý bước đến chỗ Phương Thuấn vái chào:
"Phương thành chủ, người cũng ở đây sao…"
Phương Thuấn gật đầu, ông nhìn về phía hang động đã sụp đổ trầm giọng:
"Chuyện này để sau hãy bàn, trước phải cứu người làm đầu!."
Mệnh Tiêu Tai ngoài mặt dạ vâng, sau ông lui về một bên.
Lòng ông dậy sóng, quả thật là không ngờ mọi chuyện