Mục Úy vẫn tiếp tục ra lệnh đào bới, sau gần nửa ngày rốt cục không tìm thêm gì, Phương Thuấn mới ra lệnh ngừng lại.
Sắc trời phương này đã dần chuyển về đêm, tại nội đường phủ thành tập hợp đông đủ các phó tướng.
Không khí gian phòng lắng lại, kẻ nào cũng đều mang theo vẻ mặt u ám bất định.
Tuy vậy trong lòng mỗi kẻ đều cảm thấy bớt đi gánh nặng, dù sao vụ án tới lúc này đã gần tới hồi kết.
Chẳng qua không kẻ nào dám thể hiện niềm vui trên mặt, bởi lẽ một điều rất hiển nhiên, tướng buồn thì lính sao có thể dám vui.
Ngồi trên đài cao bên trái là Vận Lam, chỉ mỗi sắc mặt nàng ta là còn có vẻ biến chuyển thất thường.
Sự việc trước đó đã có người truyền tin báo cáo cho nàng hay, thế là nàng phi thân đến hiện trường.
Nhưng khi tới nơi, mọi sự lại đã xong cả rồi.
Góc nhìn của tướng và lính là khác nhau, chuyện này đối với Vận Lam lợi nhiều hơn hại.
Để cho kẻ ma đạo này chết mất xác, đồng nghĩa với việc sẽ không tra thêm được manh mối nào.
Môn phái điều người xuống tra xét, kết quả cả hai cùng chết.
Vận Lam trầm tư không nói, kì thực nàng lại cho chút buồn vui xen lẫn.
Phương Thuấn dùng mẹo đẩy nàng ra khỏi cuộc chơi, khi đó hay tin, nàng đúng là rất tức giận.
Hóa ra ông ta đã tìm ra manh mối, lại lợi dụng đám gia tộc trung lập kia dụ nàng phân tâm.
Vận Lam ham miếng mồi ngon, nhanh chân rời đi, mắc bẫy mà không biết gì.
Kết quả ông ta ở sau theo chân đám người Phi Uyển, tìm đến chỗ tên ma đạo ẩn náu.
Nhưng mà, thật đúng là quả báo cho ông ta rồi.
Không những không bắt được thủ phạm, lại còn để người trên môn phái xuống phải bồi táng cùng hung thủ.
Nghĩ tới việc ông ta sẽ bị khiển trách, khuôn mặt Vận Lam vừa tức giận lại có thể vui vẻ được ngay.
Tất cả chỉ vì, khi đó nàng ta vô can, cho nên trách nhiệm sẽ giảm đi rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Vận Lam lạnh giọng:
"Thành chủ, quả thật là chuyện này ngài quá sơ xuất rồi.
Ta nghĩ, ngài đang tự ý cá nhân làm trái phận sự…."
Quả nhiên nàng ta không bỏ qua cơ hội tốt, ra mặt phản đối quyết sách lúc trước của ông ta.
Chủ yếu nhân dịp này, để đám người Phi Uyển quay về môn kể lại đầu đuôi, trong đó sẽ nêu rõ quan điểm phản đối của nàng ta.
Một khi môn phái xác định Phương Thuấn không còn năng lực tại vị, thấy rằng Vận Lam phù hợp hơn cả.
Khi ấy đương nhiên là, không cần tới thời gian hai năm nữa làm gì.
Phương Thuấn cũng là tay cáo già có tiếng, ông ta sao lại không hiểu mục đích của Vận Lam.
Trong chuyện này ông là người sai, nàng ta đương nhiên sẽ phải nhận mình đúng, có như vậy mới ghi điểm trong mắt người bên trên.
Chẳng qua, ông đã trù tính tới rồi, lúc này hừ lạnh trách cứ:
"Đây là chuyện bất khả kháng, đâu ai muốn tình thế ấy xảy ra.
Hơn nữa, trước đó trong thành đột nhiên xảy ra bạo loạn, nghi ngờ có ma đạo quấy nhiễu vì thế ta mới tới không kịp."
Quả thật Phương Thuấn tới chậm một bước cũng do nguyên nhân này, chẳng qua xô xát nhỏ mà thôi.
Nhưng lúc này ông ta phải làm chuyện nhỏ hóa lớn, mục đích là có lý do để giảm bớt đi trách nhiệm của mình.
Phương Thuấn lại hướng hai người Phi Uyển và Sư Hùng, thâm ý nói tiếp:
"Hừ...! Chẳng phải trước khi ba người bọn họ lên đường, ta đã căn dặn rất rõ.
Chớ có làm việc khinh xuất, nhưng sự tình thì sao? Khi ta hay tin chạy đến, mọi chuyện đã xong rồi!"
Phi Uyển và Sư Hùng giật mình, vừa kịp hiểu ra ý đồ của Phương Thuấn thì đã thấy ông ta hỏi đến:
"Ta nhớ khi đó, Phi sư điệt là người tới sau cùng.
Hơn nữa, khi hai bên giao tranh, Hùng sư điệt lại không lên trợ giúp.
Tất cả mọi chuyện này là sao?."
Hai người tới lúc này sao mà không hiểu, ông ta đang muốn đổ lỗi cho hai người, tính kéo cả bọn xuống nước.
Phi Uyển cảm giác không tốt, nàng liền đứng dậy thưa ngay:
"Bẩm Phương sư thúc, bởi vì trước đó phát hiện ra manh mối.
Đệ tử khi ấy đã sử dụng pháp môn truy tung, linh lực vì thế nhanh chóng hao hụt.
Cuối cùng đành phải ở lại trên đường, không thể theo cùng.
Lúc ấy đệ tử không làm, nhưng do hai người Mộ Thần thúc ép, mang lời thề ra cam đoan, vì thế....!Chuyện này đệ tử không dám nói bừa, sư thúc không tin có thể hỏi!"
Phi Uyển vừa dứt lời, Sư Hùng đã toát mồ hôi, gã vội vàng mở lời biện minh:
"Thưa Phương sư thúc, chuyện này không liên quan tới đệ tử.
Thật ra không phải đệ tử không muốn lên giúp, ấy là do Mộ sư đệ nhất quyết không cho đệ tử lên trợ giúp!"
Gã ta nhanh chóng thuật lại tính huống khi ấy, Mộ Thần bị kẻ đó khích bác, y liền giận quá mất khôn, không để ai lên trợ giúp.
Sư Hùng càng kể càng hăng, gã còn hùng hồn lên tiếng rằng.
Lúc ấy Mộ Thần có nhìn gã thái độ liên quyết nói, ai lên giúp y thì chính là kẻ địch của y.
Nghe Sư Hùng nói tới đỏ mặt, không ít người bàn tán, hóa ra sự tình là như vậy.
Nếu là như thế, tên Mộ Thần này chết cũng không oan.
Đã thế, chết rồi lại còn muốn kẻ khác phải thay mình chịu phạt.
Phương Thuấn ở trên cười lạnh, đây chính là thứ ông muốn thấy.
Trách nhiệm thì không thể chối bỏ, nhưng lại có thể làm nó giảm xuống.
Thậm chí còn chia được cho người khác, đây chính là điểm nhạy cảm trong tranh đấu.
Do đó, ông nhắm vào hai người Phi Uyển và Sư Hùng, muốn kéo cả bọn xuống nước.
Mà một khi bọn họ phải chịu trách nhiệm cùng ông, đương nhiên khi ấy hai người họ sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho người chết.
Trách nhiệm quy về ai cũng thiệt, chỉ có quy về cho người chết là không thiệt!
Nếu tất cả mọi chuyện là do Mộ Thần muốn thế, vậy thì môn phái sao có thể trách nặng bọn họ đây.
Chuyện thành thì nên tranh mà chuyện bại thì nên tránh, tất cả mọi người ở trong gian phòng ai mà chẳng hiểu đạo lý này chứ.
Vận Lam hừ lạnh, lão ta đúng thật là thâm hiểm, mưu hèn kế bẩn này mà cũng nghĩ ra được, bái phục!
Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là lời nói suông của bọn họ, chưa có bằng cứ rõ ràng.
Một khi Vận Lam cực lực phản đối, trên môn nhất định sẽ cho người xuống tra xét lại.
Tuy Vận Lam yếu thế, nhưng bản thân nàng ta có chỗ dựa, hoàn toàn có thể lật kèo.
Cơ hội tốt như thế này đi đâu mà cầu đây, thế là nàng lại cật lực công kích:
"Hừ… Thành chủ, việc ngài đã biết có manh mối, nhưng lại để cho ba người đi trước mở đường, không có ai theo sau hỗ trợ.
Đây là cái sai thứ nhất! Tiếp đến không tập trung vào thủ phạm khoanh vùng, để kẻ này lọt lưới là cái sai thứ hai.
Cái sai thứ ba là điều thủ hạ không tới nơi tới chốn, làm cho kinh phí leo thang.
Lời thật không nghe, lại tự ý hành sự theo