Điều duy nhất ông quan tâm đó là, làm cách nào để thay đổi cách nhìn của Mệnh Tại Y đối với gia tộc.
Để nó vì Mệnh gia lên mà thấy vinh, vì Mệnh gia xuống mà thấy nhục.
Mệnh Tại Y hiện giống như con ngựa bất kham, càng giam thì càng hỏng.
Sau cùng ông nghĩ, vẫn là lạt mềm buộc chặt thì hơn….
Mệnh Tiêu Tai trầm ngâm, cau chặt chân mày, lâu sau mới mỉm cười đắc ý…
"Cái này cũng không khó, nó chỉ vừa mới bước chân vào con đường tu hành mà thôi.
Hiểu biết và kinh nghiệm còn rất hạn hẹp, rất nhanh nó sẽ biết được thế giới này tàn khốc tới cỡ nào…."
Ông rất nhanh tìm ra điểm yếu của Mệnh Tại Y, đó chính là tài nguyên, là không gian phát triển, là hỗ trợ phía sau.
Rất hiển nhiên, phần lớn tu giả trong khoảng thời gian đầu có thể phát triển nhanh chóng, đây đều là do có thế lực phía sau chu cấp.
Ngược lại, tán tu thường phải bươn chải tự lo, thời gian chiếm gần như toàn bộ.
Không có cơ duyên hay tài năng đáng chủ ý, e là sẽ mai một cả đời mà thôi.
Tu giả không có tài nguyên, cũng không hơn người phàm là bao.
Mà chỉ cần nó thiếu tài nguyên, ắt sẽ phải long đong lận đận tìm kiếm.
Mệnh Tiêu Tai nhắm tới điểm này, hòng từng bước thu phục nhân tâm nàng ta.
Của biếu là của lo, của cho là của nợ!
Chỉ cần nó động vào tài nguyên của Mệnh gia một tấc, nó sẽ phải vì Mệnh gia mà cống hiến một thước.
Nghĩ thông suốt chuyện của Mệnh Tại Y, ánh mắt ông ta lạnh lại, tiếp đến chuyện của Vân Thái Chi….
Về điểm này, ngoài mặt Mệnh Tiêu Tai lại chỉ trách phạt Vân Thái Chi mấy câu mà thôi.
Còn ẩn tình trước đó ông nghe được, lại không có nhắc đến.
Đây chỉ là kế yên lòng mà thôi, thực tế ông đang lo sốt hết cả ruột.
Vân Thái Chị bị Vũ Kiệt uy hiếp, trong tình cảnh giới nghiêm vẫn buộc bà ta phải ra ngoại thành gặp mặt.
Điều này về một khía cạnh nào đó đã chứng minh, gã ta chắc chắn đã nắm được yếu điểm của Vân Thái Chi, mới có thể khiến bà ta mạo hiểm làm vậy.
Trước ấy dùng lý do uy hiếp Mệnh Thủy Nhược, chẳng qua là cái cớ cho thiên hạ nhìn vào mà thôi.
Mệnh Tiêu Tai cho dù có không biết rõ cuộc nói chuyện kia, ông cũng còn khó tin được nữa là.
Hiện ông đã nghe được nửa sau đoạn nói chuyện ấy, mối nghi ngờ càng thêm hiện rõ.
Nhưng vẫn có hai điểm, ông rất rõ ràng.
Thứ nhất, ông và Vân gia ngoài mặt vẫn là quan hệ thông gia.
Cho dù Vân gia có âm thầm lặng lẽ phát triển, điều này thẳng thắn mà nói cũng chả liên quan gì tới ông.
Nói thẳng ra, Mệnh Tiêu Tai không có cớ gì để tự nhiên đến diệt trừ Vân gia cả.
Tiếp đến, đây liệu có phải là do kẻ khác cố ý làm, để mượn tay ông trừ khử Vân Thái Chi, thậm chí Vân gia phía sau hay không?
Mệnh Tiêu Tai từ tốn ngồi xuống, ông ta nhâm nhi chén trà chi bình tĩnh, tiếp tục phân tích.
"Khó..."
Sau khi nguy nghĩ, ông cho rằng điểm này rất khó xảy ra.
Bởi vì bản thân Vân Thái Chi tới đó, đây đã có thể xem như lời khẳng định rồi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hiện tại, vấn đề của ông chỉ có hai mà thôi.
Một là xác minh Vân gia, liệu chuyện này có thật hay không.
Và thứ hai, ấy là có bao nhiêu kẻ đã biết chuyện này, thậm chí là chuyện năm xưa ông từng làm.
Sau khi xác định là thật, ông cũng lại nghĩ tới việc trừ đi mối họa này mà không để ai biết.
Dù sao ông phải âm thầm mà làm, đâu thể công khai loại chuyện này chứ.
Về phần xác minh, Mệnh Tiêu Tai đã cử người âm thầm theo dõi Vân Thái Chi.
Ông ta cho rằng có tật giật mình, bà ta nhất định sẽ gửi tin này về cho Vân gia.
"Hẳn lúc ấy nàng ta không có thời gian suy tính, vì thế mới phải gấp rút đi gặp Vũ Kiệt trong thời điểm nhạy cảm…"
Từ điểm này mà xét, Mệnh Tiêu Tai cho rằng manh mối vẫn còn sót lại chút ít.
Từ lúc ấy tới giờ, Vân Thái Chi đâu có thời gian gửi tin cho Vân gia.
Chỉ cần chặn đường thu được tin này, đây chính là chứng cứ tốt nhất!
Đúng lúc này, gian phòng vang lên tiếng của một gã thủ vệ:
"Thưa tộc trưởng, đại gia lão hiện đã được người ta đưa về, đang ở từ đường..."
Lúc này, phía thư phòng nơi Vân Thái Chi ở, tình hình của bà ta không mấy khả quan.
Vân Thái Chi ngồi nhâm nhi chén trà, tự nhiên và thư thái.
Thực chất, bà ta mượn chuyện này cố gắng chấn tĩnh, giúp bản thân tỉnh táo hơn mà thôi.
Bà với Mệnh Tiêu Tai chung sống đã hai chục năm, tính cách đối phương rõ như lòng bàn tay.
Ông ta càng tỏ ra bình thường, bà lại càng cảm thấy bất thường!
Sau cùng bà suy đoán, đoạn hội thoại hôm ấy ông ta nghe được, khả năng lên tới tám phần.
Nhưng cho dù không có, trong lòng ông ta vẫn có nghi ngờ là điều tất nhiên.
Mà một khi đã nghi ngờ, ông ta nhất định sẽ tìm cách thăm dò.
Vân Thái Chi tay cầm chén trà, bà ta bước đến bên hiên cửa, ánh mắt nhìn lên trời cao.
Ngoài trời mây trắng trôi lơ lửng giữa biển trời xanh mênh mông, thỉnh thoảng lại có đàn chim Oanh Vũ bay qua.
Trước vườn, từng cơn gió mang theo mùi hương dịu nhẹ, phe phẩy làn tóc tung bay.
Vân Thái Chi xòe tay, bà ta cầm lấy một cánh hoa Ngân Hạnh, chậm rãi thả xuống....
"Hừ… Kiểu gì ông ấy cũng sẽ cho người theo dõi ta, đây là chuyện rất bình thường.
Chỉ là…."
Theo bà suy đoán, không chỉ theo dõi bà, ông ta ắt sẽ còn ngấm ngầm điều tra Vân gia một phen.
Nhưng hiện tại ông ta muốn điều tra, khó lắm!
Khi ấy tuy rằng bị Vũ Kiệt uy hiếp đúng lúc, khiến Vân Thái Chi không thể gọi người Vân gia đến tiếp ứng kịp thời được.
Thế nhưng trước khi đi, bà ta lại có thể gửi tin, thông tri về cho Vân gia đề phòng tình huống xấu nhất.
Xét điểm này, bà vẫn chủ động hơn Mệnh Tiêu Tai một bước.
Vân gia một khi đã đề phòng, Mệnh Tiêu Tai muốn thăm dò cũng phải tốn không ít công phu.
— QUẢNG CÁO —
Event
Vấn đề cần lo hiện tại cần lo là hai việc…
Thứ nhất tình huống của bản thân bà lại không tốt, có thể nói là xấu.
Mệnh Tiêu Tai nghi ngờ bà, điều này sẽ làm giảm sự tin tưởng của ông ta.
Ngày sau không được coi trọng, vậy thì giá trị của bà ở đây sẽ giảm sút rất lớn.
Chẳng qua bà đã có phương án giải quyết, chuyện này phải "nhờ" đứa con gái diệu, Mệnh Thủy Nhược giúp một tay mới được!
Chuyện thứ hai là sau khi Ngũ Tư tra xét, gã đã tìm được kẻ lén giúp Vũ Kiệt đưa phong thư cho bà.
Đó là một tên gia nô, kẻ này có quan hệ thân cận với Vũ Kiệt.
Khi ấy Vân Thái Chi đã giao gã cho