"Phải phải….
đúng rồi, chúng ta cũng nên xem người thắng cuộc lần này là ai chứ nhỉ...!Ha..
haha!"
Phượng Thiên Hành cười trừ mấy tiếng, sau đó vội đến bên hộp gỗ.
Sau phút bối rối, gã làm ra bộ dạng nghiêm túc, trịnh trọng kho khan vài tiếng rồi tuyên bố:
"Khụ… Chư vị sư huynh, ta sẽ lần lượt mở của từng người, công khai cùng xem.
Như vậy vừa tránh được gian lận, lại rất công bằng!"
"Hừ….
Làm thì làm đi, nói nhiều làm gì!"
Một kẻ trong đám người tức giận, không muốn xem gã làm trò, lập tức mở miệng.
Phượng Thiên Hành bối rối ra mặt, gã vội vàng phân bua thêm hai câu, khiến cho mấy kẻ nghiến răng kèn kẹt.
Sau cùng gã thở dài, khi này mới chịu đút tay vào hộp gỗ.
Vừa lấy ra mảnh giấy đầu tiên, thái độ gã lập tức thay đổi.
Phượng Thiên Hành nhìn liếc qua rồi mỉm cười, giơ ra cho mọi người cùng xem:
"Lục Ngạc sư huynh, giá đưa ra là ba ngàn bảy trăm!"
Nhìn qua mảnh giấy có tên Lục Ngạc, không ít kẻ nhìn về hướng một gã nam nhân ngồi đó.
Có kẻ ngạc nhiên, cũng có kẻ cười khẩy, cảm thấy vui mừng.
"Tiếp theo là Ba Tư Bốn sư huynh, giá đưa ra ba ngàn sáu trăm!"
"Thẩm Du Thiếu sư huynh, giá đưa ra là ba ngàn bảy trăm!"
Quả nhiên mỗi người một giá, đều gần sàn sàn như nhau.
Lương Nghị và Trạch Phi không tỏ thái độ, bọn họ vốn đã đoán ra rồi.
Những kẻ mua con thú này chủ yếu đều là vì nguyên do đặc thù.
Do đấy cái giá bọn họ đưa ra, sẽ không thể nào đạt tới bốn ngàn.
Duy chỉ có bốn người, khả năng tranh đoạt sẽ lớn hơn.
Hàn Tông yên lặng không nói, hắn lê đễnh nghĩ đến chuyện khác trong trọng hơn.
Quả nhiên chả mấy chốc, cũng chỉ còn lại năm người cuối cùng.
Phượng Thiên Hành bốc tới một lá, hai tay gã xuýt xoa, ngoác miệng cười mà hô lớn:
"Hừm… Lương sư huynh, giá đưa ra là năm ngàn!"
Nhìn loại kết quả này, bất ngờ sắc mặt Hàn Tông bất ngờ trầm xuống.
Hắn không thể nghĩ, kẻ này lại đưa ra một giá đó.
Với cái giá này, Hàn Tông xem như không cần phải chờ tới lượt báo giá của mình rồi.
Ngay cả Trạch Phi ở bên cũng giương mắt nhìn lại, giá này cao quá.
Người này thật sự bị điên, hay còn có chủ đích khác?
Giá trị của yêu thú phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, từ cấp độ tới tiềm năng, huyết mạch.
Cấp độ yêu thú càng cao, giá trị càng lớn.
Thế nhưng cũng có đại bộ phận thiên kiêu, lại đánh giá yêu thú qua huyết mạch.
Giả dụ, một con Bách Điêu lai tạp cấp 5, tương đương cấp độ Hoàng cảnh nhân loại, giá trị tất nhiên rất cao.
Thế nhưng liệu có cao hơn một con gà cấp 1, trong người có huyết mạch chân phượng?
Thật ra cái này cũng tùy hoàn cảnh phụ thuộc!
Nếu cần phải chiến đấu ngay, đương nhiên con Bách Điêu sẽ có ưu thế cao hơn.
Ngược lại từ từ nuôi dưỡng, hẳn ai cũng sẽ chọn con gà kia rồi.
Rất nhiều yếu tố khách quan sẽ làm thay đổi toan tính, suy nghĩ cùng góc nhìn của mỗi người, từ đó mà đưa ra quyết định khác nhau.
Nhưng trường hợp này thì khác, bỏ cái giá lớn để mua một con thú cấp thấp chỉ biết đào hang, có phải điên rồi hay không?
"Không hề!"
Hàn Tông nhẩm tính trong lòng, nếu là trường hợp không thể thay thế, vậy thì đáng giá.
Vạn vật hữu linh, mỗi loài sinh ra đều có ý nghĩa, có tác dụng của riêng mình.
Không có loài nào tuyệt đối toàn diện, sẽ luôn luôn có điểm yếu.
Thiên địa khuyết, vạn vật khuyết, đây là tự nhiên!
Còn đang mông lung, Phượng Thiên Hành lại báo đến một cái giá khác:
"Hửm? ừm… tiếc quá, Trạch sư huynh chỉ đưa ra cái giá bốn ngàn năm trăm!"
"Hừ!"
Trạch Phi không nói tiếng nào, gã làm theo chủ ý của Luân Đằng Vân mà thôi.
Con thú này không quá quan trọng với kế hoạch của bọn họ, không cần quá phí phạm.
Phượng Thiên Hành cười cười, gã lại tiếp tục báo giá:
"Thái sư huynh, giá đưa ra là bốn ngàn năm trăm!"
Thái Tàn Miên cười đầy ý vị, tỏ vẻ không mấy ngạc nhiên.
Hàn Tông thì lại thầm phỏng đoán, người này đưa giá cao ngang với mình, cũng là kẻ muốn có sao….
Nhưng sự tình tiếp theo mới làm Hàn Tông phải giật mình, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Phượng Thiên Hành.
Chỉ thấy gã ta kích động nhìn hắn, miệng cười toe toét hô:
"Ha ha… Thật đúng là thú vị, người đưa giá cao nhất lại là Nguyên sư huynh.
Cảm tạ sư huynh ưu ái, đa tạ chư vị…."
Không chỉ Hàn Tông ngạc nhiên, ngay cả đám người còn lại cũng vậy.
Cái giá này chỉ cao hơn đúng của Lương Nghị mười viên linh thạch.
"Xem ra Lan sư tỷ phán đoán vẫn còn sai lệch, tên này thật sự muốn mua con thú cho bằng được!"
Trạch Phi híp