"Vương sư huynh, tuy lần này ta quản lý có nhiều thất trách, tội ban xuống là không thể tránh.
Nhưng mà trong đó còn có một phát hiện nhỏ, mong được trình lên xin chút ân xá, kính mong sư huynh ban cho giúp vài lời."
Mạc Văn Tư đứng trong chính sảnh thần sắc cung kính nói ra.
Gã hướng Vương Tư Kiệt đang ngồi trên chủ vị mà cầu tình, sự thất trách lần này thật sự không nhỏ.
Để đám tán tu gây loạn là tội thứ nhất, không khống chế được thú triều là tội thứ hai, hại tới đồng môn là tội thứ ba.
Chỉ riêng tội thứ ba, một số kẻ thù ghét làm một vài thủ đoạn cũng đủ để gã bị huỷ tu vi đưa về Tru Thiên Diệt Ma Tháp chịu phạt.
"Đừng lòng vòng nữa, có gì nói đi."
Vương hộ pháp xưa nay là kẻ khô khan, gã một lòng vì sự vụ chưa hề khoan dung hay bao che một ai.
Cũng bởi tính cách ăn ngay nói thẳng này gã không được lòng một số kẻ, vì vậy mà thường xuyên phái ra ngoài đôn đốc sự vụ. Dường như gã cũng thích ra ngoài như vậy...
"Vâng vâng… Dẫn vào đây."
Mạc Văn Tư điệu thấp rồi quay lại phân phó vài thủ hạ.
Chưa đầy nửa chén trà, một tên nam nhân thân hình hơi béo dẫn theo một tên nhóc đi vào. Người đến không ai khác chính là gã Lý Gian và Hàn Tông.
"Ồ?"
"Vương sư huynh, tiểu huynh đệ này vừa hay tới Minh Lạc thành ta đúng dịp thú triều. Ta đã cho kiểm tra qua, tư chất thật không tệ, chỉ vừa mới chín tuổi đã tới Luyện Khí tầng 2.
Theo ta đuợc biết, tiểu huynh đệ đây một mình lang bạt bên ngoài đã mấy tháng, còn nhỏ đã có thành tựu thế này chính là mầm mống tốt tông môn ta đang mong đợi.
Bởi thế ta mạn phép đứng ra tiến cử tiểu huynh đệ đây tiến nhập tông môn."
Ngoài ra Mạc Văn Tư còn thêm mắm dặm muối, cùng với lời ong tiếng bướm cho tràn ngập phần sinh động.
Chốt câu cuối cùng, gã nói so cùng tiểu tử họ Đỗ cũng là kẻ kia tám lạng người này một cân.
….
Quay trở lại cách đây một canh giờ…
Bên trong một tiểu lầu nhỏ, Mạc Văn Tư ngồi trên ghế nhìn Hàn Tông vừa được được đưa tới đây không lâu.
"Tiểu tử, không ngại nói cho ta một chút hành tung của sư tôn ngươi chứ?".
"Thôi cho ta xin đi, nếu không gặp phải y, ta là có tình cảnh này sao? Không phải gặp y, ta đã là thắp nhang vái ba đời tổ tiên cảm tạ rồi.
Còn nữa, y không phải sư tôn ta."
Hàn Tông than phiền kể lể, hắn biết mấy tên này đang muốn tra rõ thân phận cùng tung của mình cùng tên đó.
Bất quá hắn cũng nói thật, ngoại trừ việc xuất thân là xàm ra, hắn không giấu giếm bất kỳ điều gì mà Mạc Văn Tư hỏi.
Ngay cả thân phận tu giả ma đạo của tên kia Hàn Tông cũng nói, kẻ này chỉ cần điều tra vài chốn lân cận chắc chắn sẽ truy ra.
Thà rằng nhận trước cho người bớt nghi ngờ, còn hơn là không có cơ hội nhận sau.
Hàn Tông hiểu dính dáng tới ma đạo, giấu giếm một chút cũng là trọng tội khó thoát. Nước cờ đã hạ, tới lúc đó muốn đi lại cũng không kịp.
Sắc mặt của Mạc Văn Tư và Lý Gian ngưng trọng hẳn lên, chuyện đã vượt ngoài dự liệu rồi. Một khi vẫn theo như kế hoạch vậy thì sự tình bại lộ, nhất định chết cũng không yên thân.
Nhưng mà suy tính tình cảnh hiện tại, cũng không có biện pháp khác, đã không kịp quay đầu chỉ có thể liều, đi tới đâu hay tới đó.
"Nói như vậy ngươi là một cô nhi lang thang cầu sống qua ngày? Hơn nữa hiện tại cũng không biết y ở đâu?".
"Phải, ta là từ khi phát hiện bản thân có linh căn liền muốn tới Tru Thiên Môn dự hạch, nào ngờ trên đường gặp y mới bị cưỡng ép như thế.
Còn những gì ta biết về y cũng đã nói hết cho ngài nghe rồi. Nếu mà biết nơi y ở chắc chắn ta sẽ nói để các người bắt hắn về ba mặt một lời."
Hàn Tông bộ dáng nghẹn khuất cùng không cam lòng, nhưng sâu trong đó lại có tia hờ hững.
"Nói gì thì nói, tên đó đã phá hỏng kế sách của ta, khiến ta thảm bại, món nợ này cũng không phải dễ trôi như thế. Thân là người theo ma đạo trước cứ xử lý ngươi cái đã, ma đạo ấy à một phần cũng khó tin".
Mạc Văn Tư trầm giọng lạnh lùng nói ra.
"Ta ngay cả công pháp ma đạo cũng chưa từng tu qua. Nếu như ngươi muốn giết ta vậy cứ việc ra tay, dẫu sao ta cũng không có đánh lại được cần gì phải tìm lý do."
Hàn Tông biết mình đã như cá trong chậu đang chờ lên thớt, người ta muốn giết hắn có cầu xin cũng vô ích. Hắn cầu sinh nhưng còn chưa có đến mức phải quỳ xuống khóc lóc xin xỏ bỏ tiền.
Những ngày theo nam tử để hắn nhận ra, cái chết cũng không đáng sợ lắm, cảm giác hành hạ tinh thần lẫn thể xác tới chết mới thật sự sợ.
Hơn nữa hắn cũng là người "từng trải" còn sợ chết thêm lần nữa hay sao.
Nhưng mà để hắn có linh cảm kẻ này không phải muốn giết hắn hả giận, gã là đang muốn cứu vớt tình thế, còn hắn có lẽ đóng vai một quân cờ nào đó.
Gã dường như đang dọa hắn để nắm lợi thế đằng chuôi.
"Về thân phận của ngươi ta sẽ cho người điều tra, nói cho cùng giết ngươi cũng không có lợi ích gì. Ngược lại ta là muốn cho ngươi một cơ hội hối cải mà làm người chính trực, ngươi thấy thế nào?"
Tới