Trước câu hỏi đầy bất ngờ của Hàn Tông, Phượng Thiên Hành cười tự mãn vẻ gật đầu:
"Sự thể bên trong chuyện này ta không được nắm rõ, nhưng ta đoán chắc ban đầu vật mà Hàn huynh cầm về vốn không phải viên đá ngũ hành kia đi?"
Hàn Tông bấy giờ mới ngộ ra.
Gã trước mặt này hẳn là người Phượng gia, con cháu Phượng Lai, kẻ từng xuất hiện tại Bát Linh Nguyên.
Như vậy đến nói, Phượng Thiên Hành cũng là con cá hai mang.
Có thể nói, ngoài trừ được Thanh Tử Dương cử đến.
Gã ta còn được lệnh của Phượng Lai phái tiếp cận hắn, chính là muốn thăm dò thực hư việc này.
Như vậy mà suy, Bát Linh Nguyên không đơn giản chỉ có mỏ linh thạch ngũ hành kia, mà còn ẩn tàng một thứ khác.
Theo đó Hàn Tông ẩn ẩn suy đoán, thứ Thanh Tử Dương lấy từ tay hắn mang đi, vốn không phải cùng loại với linh thạch ngũ hành.
Hàn Tông mê muội, trong này có quá nhiều rắc rối.
Nhất thời tạm bỏ qua, hắn không muốn tốn thời gian quan tâm đến việc vượt qua khỏi thực lực của mình làm gì.
Chỉ là khi nhìn lại Phượng Thiên Hành, kẻ này được Phượng Lai cử đến, thế sao cũng lại được Thanh Tử Dương tin tưởng?.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Thiên Hành nhìn ra được suy nghĩ liền cười ha ha, lần đầu tiên gã lạnh giọng buông lời:
"Bởi vì… Thanh Tử Dương đưa đến một thứ khiến ta động tâm!"
Hàn Tông gật đầu, có lẽ cũng chỉ có lợi ích đủ lớn, mới khiến người ta thay lòng phản trắc…
Đương nghĩ, Phượng Thiên Hành ở bên liền xua tay phân giải:
"Ấy ấy Hàn huynh đừng có nghĩ bậy, ta và bà ta vốn có chút ân oán, cũng là một đoạn lịch sử như Hàn huynh mà thôi.
Bằng không Thanh Tử Dương sao có thể lay động được lòng ta, ha ha…!"
Hàn Tông không muốn nghe gã nói nhảm thêm, bàn tay hắn rút ra một hộp gỗ đưa tới, bèn nói:
"Có lẽ… đây là việc thứ hai?"
Phượng Thiên Hành giơ ngón tay cái biểu lộ, quả nhiên nói chuyện với người thông minh thật đỡ vất vả mà.
Gã từ từ mở ra hộp ngọc, lần đầu nhìn thấy viên linh thạch ngũ hành làm gã có chút hưng phấn mà cảm thán:
"Tạo hóa của thiên địa quả thật khó sức tưởng tượng, nhìn thứ tuyệt mỹ thế này ai lại nghĩ chúng do đâu mà hình thành lên chứ…!"
Cảm thán mấy lời lời đã xong, Phượng Thiên Hành không quên nhìn Hàn Tông đầy ẩn ý đáp:
"Hàn huynh chịu đưa đồ trân quý cho ta mà không chớp mắt lấy vài cái, quyết đoán bậc này thật là hiếm thấy!"
Hàn Tông không biểu lộ ý kiến, người ta truy tung tới trên đầu mình rồi thì biết làm sao khác được… So với tánh mạng, viên đá này có xá gì chứ…
Chỉ là việc viên đá này không còn nữa, kế hoạch dự kiến đem nó tới hội đấu giá bán đã tiêu tan bọt nước.
Nhưng nào biết Phượng Thiên Hành ở bên như nhìn ra suy tâm của hắn, gã lại cười nói:
"Việc Hàn huynh có viên đá này, có lẽ Lan hội và Song Tượng đã biết cả rồi.
Nên ta mạo đoán, chắc cái Hàn huynh hiện đang lo ấy là nếu như viên đá này mấy nữa không được bán ra ngoài… Chỉ sợ đám người kia sẽ cho rằng Hàn huynh trong tay vẫn đang nắm giữ nó, như vậy rắc rối sẽ kéo đến càng nhiều đi?!"
Hàn Tông lại được một phen nữa thán phục trước tài phán đoán của Phượng Thiên Hành, rõ ràng gã đã nhìn thấu dục diện của bản thân hắn rồi.
Nhưng không thể không phủ nhận, điều gã nói cũng là điều Hàn Tông đang canh cánh…
Đưa viên đá cho Phượng Thiên Hành giải quyết vấn đề bên trên, thì khi này lại không thể nào giải thích được với đám người vừa biết chuyện ngoài kia.
Trong khi Song Tượng đã biết Hàn Tông có viên đá ngũ hành, chuyện này sẽ lan truyền tới khắp trong ngoài môn phái.
Giờ đưa nó cho Phượng Thiên Hành rồi, vậy khi tới lúc đấu giá Hàn Tông không mang được nó ra bán, bọn họ khi ấy mười phần thì chín sẽ đoán rằng hắn cố ý giữ lại để dùng.
Rồi thì khi ấy vẫn là một câu cũ rích "thất phu mang ngọc là có tội", Hàn Tông sẽ vì vậy mà bị "chú ý" nhiều hơn nữa.
Hàn Tông ngẫm nghĩ một lát, hắn lãnh đạm đáp:
"Nhân vô thập mỹ, sự vô thập toàn.
Nếu lúc đó rắc rối thật, ta sẽ nói đã đưa cho ngươi là được rồi!"
Câu nói này làm Phượng Thiên Hành bật dậy khỏi ghế, gã bị hù không nhẹ, vội vàng kể lể:
"Hàn huynh, chúng ta đã là một đội, huynh không thể chơi khăm ta như vậy được chứ….!"
Hàn Tông nhún vai đáp gọn lỏn:
"Ta chỉ đang nói sự thật thôi mà!"
Trước câu nói của hắn, Phượng Thiên Hành bất lực ngồi thụp xuống.
Gã