Hôm qua sự tình đã lan rộng khắp Ngoại Môn Phong, Hàn Tông đi tới đâu mang theo rất nhiều ánh mắt dòm ngó tới đó, có đôi chút khó chịu nhưng hắn cũng chẳng có biện pháp.
Phía tây Ngoại Môn Phong là nơi đặt Giảng Khai đài, Hàn Tông mặc dù đi sớm nhưng vẫn phải đứng cách toạ đài tới cả vài trăm mét. Cơ bản có tới tám chín vạn đệ tử tranh nhau, đi muộn muốn chen lên đầu là không thể.
Năm xưa từng có ngoại môn trưởng lão nhìn trúng một tên mà thu nhận đệ tử, sau này một đường đi lên trở thành hộ pháp.
Bởi vậy có thể thấy người tới đây từ tờ mờ sáng cũng có, đời này chỉ mong một lần như thế, việc này Hàn Tông không biết nên nghĩ vẫn còn sớm.
"Nguyên sư đệ, ở đây."
Vừa thấy loáng thoáng bóng dáng Nguyên Văn, một tên đệ tử láu cá đã vẫy tay hô lên.
Hàn Tông nhìn về phía người đang vẫy gọi thắc mắc có quen hay không? Rốt cục lại thấy ngồi ngay vị trí đầu là gã Bách Xuyên đang nhếch miệng, phía sau một hàng dài nam nữ đệ tử, trên người đều đeo miếng ngọc bội màu đỏ.
Hoá ra là đám Bách Hợp hội đã chiếm một chỗ rất đẹp đằng trước, đây cũng xem như là cái phúc lợi đầu tiên của hắn khi tham gia vào.
Từng bước chen lấn đi đến chỗ đám người Bách Hợp hội, hắn không có kiêu căng mà chủ động gật đầu chào mọi người, có vài kẻ nhiệt tình cũng có kẻ quay đi. Thậm chí một số kẻ ở hội nhóm khác cũng nhìn hắn cực kỳ chán ghét.
Hắn cũng kệ, con gà ghét nhau tiếng gáy cũng là chuyện bình thường, nhất là đám người kia còn đang tuổi ăn tuổi chơi. Trẻ không chơi già hối hận, thời trẻ trâu hắn cũng chẳng kém gì ai.
Hàn Tông một đường đi tới chỗ gã Bách Xuyên rồi chắp tay
"Bách sư huynh."
"Ừ, mang được ngươi về đây ta đã tốn không ít lực, ngày sau ta vào nội môn rồi, chuyện ở đây các ngươi liệu mà làm."
Gã cũng không có quay đầu lại.
"...." Hàn Tông cạn lời.
"Ngươi là Nguyên Văn?."
Một nam tử gầy gò mắt chuột nhìn Hàn Tông đánh giá.
"Còn ai trồng khoai đất này nữa, nhìn là biết rồi. Nhưng mà ngươi theo phong cách gì mà cô nhếch cô nhác thế? Mặt xẹo tóc buộc đang được ưa thích chăng?"
Một tên hơi béo bên cạnh đánh giá.
Nam nhân ở đây không thả tóc bay phiêu lãng phất trần thì cũng cột đỉnh đầu gọn gàng sạch sẽ, duy chỉ có Hàn Tông buộc sau đầu, đúng kiểu dị dạng.
"Bái kiến hai vị sư huynh."
Hàn Tông không để ý tới hai kẻ trào phúng này nhưng lễ nghĩa vẫn đủ.
"Thì ra đây là Nguyên sư đệ mới tới sao?"
Một giọng lảnh lót của nữ nhân vang lên đằng sau.
Hàn Tông quay thì có chút giật mình, khuôn mặt này… đôi mắt kia… hình như giống một người hắn từng gặp, nhất thời hắn chưa nghĩ ra.
Người tới là nữ nhân mười tám đôi mươi, cung trang váy hồng, tay nàng luôn cầm một thanh trường kiếm màu đỏ, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ cùng làn da trắng đủ để xứng với hai chữ mỹ nhân.
"Bạch sư muội, nghe nói hôm qua muội trở về Bạch thành, sao lại nhanh như vậy đã quay lại rồi?"
Gã gầy mắt chuột nhanh nhảu nhìn nữ tử nói, ánh mắt rõ ràng mê luyến.
"Phải đấy, cho dù là trưởng lão ngoại môn tới giảng nhưng mà cũng chỉ là cho đám phế vật ngoại môn mà thôi, muội đâu cần vất vả như vậy?"
Gã nam tử bên cạnh phụ hoạ.
Đúng là vật họp theo loài, hắn mơ hồ đoán ra ba tên công tử này vì sao lại bị đuổi khỏi nội môn rồi.
Hàn Tông hơi ngạc nhiên tên Bách Xuyên này chỉ ngó qua nữ nhân trước mắt rồi quay đi luôn, như không hề xem nàng ta là nữ nhân.
"Bái kiến sư tỷ, đệ là Nguyên Văn."
"Ừm, ngoại trừ xấu trai ra thì ánh mắt cũng được đấy."
Nữ tử họ Bạch bỏ qua hai kẻ kia, nhìn Hàn Tông gật gù đánh giá.
Khóe miệng Hàn Tông giật giật mấy cái, nữ nhân thời này nói chuyện sao mà sỗ sàng quá vậy.
Boonggg… Boongggg…Boonggg...
Từng tiếng chuông ngân vang giữa đài cao, đám đệ tử phía dưới đang nhốn nháo cũng chợt im bặt, mà đám còn chưa tới lại càng vội chân hơn.
Thấy vậy nữ tử họ Bạch không nói quay người rời sang một nơi khác, cả quảng trường đều im hơi lặng tiếng.
Chợt từ xa có vệt sáng bắn tới, vô số ánh mắt hâm mộ nhìn lên, Hàn Tông cũng tò mò nhìn theo. Trên thân một thanh kiếm nửa đen nửa trắng có một lão giả tóc bạc nhìn tuổi ngoài sáu mươi đang bay tới.
Tới giữa đài cao, lão giả nhảy khỏi kiếm xuống tọa đài, một tay lão vung lên thu lại thanh kiếm vào vỏ rồi lão ngồi xuống bảo toạ, thanh kiếm để ngang đùi.
"Bái kiến Kim trưởng lão."
Gần mười vạn tiếng hô cung kính vang lên khắp Ngoại Môn Phong, mọi đệ tử chắp tay vái.
"Miễn."
Lão giả họ Kim phẩy tay nhìn đám đệ tử phía dưới không khỏi gật đầu.
Dưới kia đều là ngoại môn đệ tử, đa phần là lứa mới thu cách đây hai năm, cũng có mười lăm mười sáu, số ít đã mười tám hai mươi, những kẻ hai mốt đang sang hai mươi hai cũng rất nhiều.
Năm nay sẽ lại có kẻ phải dời đi.
Lão tự là Kim Thu Tiền, một trong năm trưởng lão ngoại môn quản lý sự vụ ở Ngoại Môn Phong này.
Hàn Tông cũng theo mọi người ngồi tọa dưới đất hướng lên đài cao quan sát.
"Hôm nay ta sẽ giảng về Kim linh căn, cùng công pháp Kim hệ, thêm vài lưu ý khi tu hành…."
Kim Thu Tiền phất tay hướng xuống phía dưới bắt đầu khởi linh lực giảng giải.
Kim hệ nhanh mà chớp nhoáng, tuy sắc mà không gãy. Vạn vật binh khí trong thiên hạ đều tượng trưng cho thuộc tính Kim, vạn vật chi sát.
Kim khắc Mộc, những kẻ linh căn Mộc khi đối mặt với đối