"Làm tốt lắm, tuy nhiên như lời Thanh Tâm nói, con còn nhiều điểm thiếu sót cần phải chú ý hơn."
Lão giả áo bào nửa đen trắng đi tới nhìn Hàn Phong mỉm cười.
"Vâng sư tôn, đệ tử thụ giáo."
Hàn Phong cung kính đáp lễ.
"Hơn chín tuổi mà đã tới Luyện Khí tầng 7, con tăng tiến nhanh hơn ta dự kiến đấy, quả thật là đệ nhất thiên tài tông môn ta mà, ha ha."
Thanh Khư đạo nhân cũng đi tới mỉm cười gật đầu.
"Đạ tạ sư tôn."
Hàn Phong trưởng thành càng mạnh, lão lại càng đắc ý. Lão tuy là Phong chủ Đoán Định Phong, nhưng mà vẫn bị các Phong khác coi thường.
Chỉ bởi vì thiên phú của lão là bói toán và tu vi lão thấp hơn cả hộ pháp, thậm chí một số kẻ sau lưng còn gọi Phong của lão là Phế Vật Phong, điều này làm lão tức hộc máu.
Nói như thế cũng không sai, dùng sinh mệnh trao đổi thiên ý chẳng phải rất ngốc sao?.
Tu hành là để câu thông với thiên địa, tìm ra chân lý, ngộ đạo trên con đường dẫn đến vĩnh hằng.
Mà bói toán cần mang thọ nguyên ra đổi, làm một tu giả đôi khi còn vì cạn thọ nguyên mà chết sớm hơn người phàm, đó là sỉ nhục cỡ nào.
Vì thế chỉ có đệ tử không có thiên phú trong các nghiệp tu khác, hoặc vì lý do bất đắc dĩ mới xin tới Phong của lão học đạo.
Nhưng mà có xấu cũng có tốt, kẻ nào ra đường mà không được trọng vọng chứ, người ta coi thường nghiệp của ngươi nhưng phải cúi đầu cầu trước ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?.
Hoặc ít nhất vẫn có tiền đề lợi ích cho con cháu phát triển, Thanh Khư đạo nhân có một đứa cháu gái phàm nhân, ngay cả tu giả cũng phải cúi đầu kính cẩn.
Còn chẳng phải là một người đắc đạo gà chó thăng theo hay sao?.
Đối với lão mà nói Hàn Phong như viên ngọc quý, là sư tôn của thiên tài đệ nhất trong môn, thì còn ai dám nói Phong lão toàn phế vật nữa.
"Mặc dù phải dùng tới pháp khí mới đánh bại được nó nhưng vượt được một cấp đã là tốt rồi, có điều Hàn Phong, còn nên ổn định lại cảnh giới một chút, căn cơ phát triển quá nhanh không tốt cho sau này."
Bạch Đằng Giang nhìn Hàn Phong nghiêm túc nói.
"Vâng sư tôn."
"Hừ, chẳng phải sư tổ năm xưa cũng chín tuổi mà đã tầng 8 hay sao, cuối cùng thì thế nào?"
Thanh Khư đạo nhân nhìn lão họ Bạch hừ lạnh không cho là đúng.
"Lão tổ là vì có Âm Dương Linh Thể, Hàn Phong nhà ta không giống thế, không ổn định ngay từ đầu càng tiến xa sẽ càng lộ rõ, tới lúc đó thế nào ngươi hẳn phải biết chứ?"
Bạch Đằng Giang nhìn Thanh Khư cười nói.
Thanh Khư đạo nhân nghe giống như đang bị nói bản thân mình, liền định nổi báo.
"Hai vị sư tôn đừng cãi nhau nữa, đệ tử hiểu mà."
Hàn Phong ngây ngô cười cười.
"Được rồi được rồi, ta không nói nữa."
Lão lắc đầu.
"Sư tôn, tại sao lần này lại có nhiều yêu thú như vậy? Con nghe nói là mấy khu khác cũng được phân cho vài con?"
Nữ tử họ Lạc nhìn Bạch Đằng Giang hỏi.
"Là người bên Thiên Thú Phong và Đan Đạo Phong mang qua, bọn chúng thử thuốc lên đám yêu thú, hiện tại đã xong nên mang qua chúng ta tập luyện, tiện cho một công đôi việc."
"Sư tôn tại sao lại thế?"
Hàn Phong cũng thắc mắc hỏi
"Linh dược đan dược không thể thử lên phàm nhân được, tu giả thì lại không hợp với chính đạo chúng ta, bởi vậy chỉ có thể thử lên đám yêu thú này."
Bạch Đằng Giang lắc đầu nói.
"Không có hi sinh sẽ không có thành công, những thứ đan dược hiện tại các con uống cũng là đều trải qua vô vàn thử nghiệm mà có. Lòng tốt của con nên dùng vào việc tu hành, sau này trừ ma diệt đạo thì hơn."
Bạch Đằng Giang nhìn ra suy nghĩ của mấy đứa nhóc liền giảng giải.
"Vâng sư tôn, đại trưởng lão."
Ba người cung kính chắp tay.
…..
Tại phía trong một căn nhà nhỏ...
Hàn Tông mở mắt, hắn nhìn quanh mới thấy đang nằm trong phòng mình, hắn cố gượng dậy tựa sát vào tường.
Cả người truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt ở ngực, cái cảm giác rạch thịt ra cạo một vệt trên xương rồi lại khép thịt vào đau đớn khó chịu vô cùng.
Nhìn vết thương hơi khép miệng, hắn lấy trong túi càn khôn của mình khi trước ra một lọ thuốc nhỏ.
Tự rắc bột thuốc lên miệng vết thương rồi lại xé mảnh vải quấn vài vòng sau hắn mới mặc chiếc áo vào.
Hắn nghĩ có lẽ là chấp sự hoặc ai đó đã sơ cứu rồi đưa hắn về đây, nghĩ đến tình cảnh khi trước thật là nguy hiểm, không phải có tính toán từ trước, khẳng định dữ lành ít nhiều.
Còn may đã có phòng bị, bằng không thì không chỉ là ba vết như thế này.
Vết thương của hắn so với người khác chỉ như ngoài da thôi, sau ngày hôm đó kẻ gãy tay mất chân nhiều lắm, ước tính hơn trăm đệ tử lên cáng đưa về nhà.
Ngồi trong một gian lầu xa hoa, một vị lão giả tóc bạc đập tay xuống bàn.
"Càng ngày chất lượng càng tệ, chỉ một khu đã có tới hơn trăm tên tàn phế, nếu mà toàn Phong chẳng phải sẽ có hơn ngàn tên hay sao?"
"Hỏa trưởng lão bớt nóng, xưa nay ngoại môn không được chú trọng