"Sư huynh , chúng ta chụm cả đám thế này đi cũng không ổn."
Sau khi tiến vào địa phận núi Họa Cốc, đường rừng có chút rậm rạp khiến cho tầm nhìn hạn hẹp.
Lại thêm vào đó từ sáng tới giờ đã hai lần vô tình gặp phải dã thú, tuy không nguy hiểm cũng đủ làm cả bọn toát mồ hôi.
Không có thần thức lại không có yêu thú trinh sát để bọn họ tù túng hết chỗ nói, gã họ Đặng khó chịu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh lên tiếng.
"Ý đệ là sao?"
Lâm Tuyệt Cảnh quay lại hỏi.
"Ý đệ là đi túm tụm lại như thế này gặp phải yêu thú bất ngờ, chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp, chi bằng theo đệ nên cử một người đi trước một đoạn trinh sát.
Có như vậy gặp phải yêu thú hay cướp bóc cũng biết đường trước mà liệu."
Gã cằn nhằn.
"Có ổn không, nếu gặp phải thứ gì có hại, chẳng phải người đó bị hại đầu tiên hay sao?."
Lâm Tuyệt Cảnh trong mắt lóe lên, nhưng rất nhanh ổn định lại.
Đã từng theo đội nhóm vào núi làm nhiệm vụ từ xưa, gã tất nhiên là biết tới cách này từ lâu. Nhưng là một người dẫn đầu, gã phải cư xử công bằng đúng mực tránh cho đồng môn bất đồng, về tới trong môn lại bị nói xấu sau lưng tổn hại danh tiếng.
Như vậy lần sau còn ai dám đi chung với gã, bởi thế gã vẫn lặng lẽ không nói, ăn đủ khổ cực khi đó trong nhóm nhất định có người bất mãn thay gã nói ra.
Gì chứ cái kế mượn đao giết người này, năm xưa ở nội môn gã cũng từng nếm qua rồi.
"Ừm… Nếu như là đi cách chúng ta chỉ năm chục bước, vậy thì cũng không đến nỗi quá bất ngờ. Khi đó có nguy hiểm chúng ta hẳn vẫn kịp ra tay tương trợ."
Bảo Nhi đồng ý.
"Hợp lý lắm, không xa cũng không gần, đủ để vừa kịp trở tay."
Bối Nhi cũng đồng ý.
Mỗi Hàn Tông là không nói gì, bởi vì hắn biết cái chân chuột bạch thử thuốc này là dành cho hắn đây mà.
"Vậy đệ nói xem, ai là người đi trước dò đường nào."
Lâm Tuyệt Cảnh mỉm cười nhìn gã họ Đặng.
"Theo đệ thấy, huynh là trụ cột đương nhiên vị trí quan trọng, cần ở lại để chỉ huy dẫn đường rẽ lối cho mọi người."
"Ừm… tiếp đến Bảo Nhi và Bối Nhi, là thân nữ nhi cũng không thích hợp đi trước, thêm nữa không chỉ để ý đằng trước mà còn cả hai bên trái phải.
Tiếp đến nữa là đệ, phía sau không thể không đề phòng, đệ sẽ chặn hậu để ý phía sau. Và cuối cùng là…. "
Gã vừa nói xong, cả đám không khỏi nhìn về phía người còn lại.
"Ờm… Nguyên sư đệ, ở đây tất cả chúng ta đều có vị trí cả rồi, chắc đệ thấy ta sắp xếp cũng không có ý kiến gì chứ?
Ừmm… đệ cũng đừng nghĩ chúng ta bắt nạt đệ, đệ… hay coi như là luyện tập thí luyện đi, thế nào?"
Gã nhìn Hàn Tông cười cười.
"Đặng sư huynh nói đúng đấy, chúng ta ở trong một đội nhóm nên phối hợp với nhau cho hiệu quả, đệ cũng nên góp một phần sức."
Bảo Nhi cho là phải lắm.
"Đúng thế với lại đệ yên tâm đi, cảnh giới chúng ta cao hơn, có nguy hiểm nhất định sẽ kịp thời hỗ trợ đệ."
Bối Nhi cũng gật đầu.
Lâm Tuyệt Cảnh chỉ cười không nói gì, Hàn Tông đương nhiên hiểu dụng ý của bọn họ.
"Nếu đã như vậy, vậy thì đệ cũng không có ý kiến."
Hắn gật đầu rồi tiến về phía trước, trong lòng lại cười khẩy.
Trong đám người này thâm nhất vẫn là gã họ Lâm, nhìn như không làm gì nhưng thực chất lại ảnh hưởng lớn nhất.
Gã họ Đặng nói đúng, tướng chỉ huy nào có đi trước bao giờ, kế tốt thí này hay lắm hắn không bắt bẻ được.
Nói chung bọn họ vốn đã có ý rồi, trong một đội nhóm kẻ yếu nhất là kẻ không có quyền lên tiếng.
Đứng ở hoàn cảnh này hắn có lên tiếng cũng không có tác dụng, hắn cũng không trách, bởi con chuột thế mạng luôn là con chuột yếu nhất.
Còn việc tin vào lời tên ba phải họ Đặng, hắn có ngu mới tin, nhỡ mà gặp yêu thú cấp hai chắc chắn gã chạy đầu tiên.
Và thế là Hàn Tông đi trước năm mươi bước dò đường, Bảo Nhi và Bối Nhi đi hai bên, Lâm Tuyệt Cảnh ở giữa, đi sau cùng là gã họ Đặng.
…
Cả đám lại đi thêm được hai ba giờ, nơi này cây cối dần thưa thớt đã có thể nhìn thấy bầu trời.
"Nguyên Văn… đệ đi rẽ về bên phải đi, chúng ta sẽ hướng về phía bắc Hồ Họa Tình trước."
Đang đi gã họ Lâm gọi với lên cho Hàn Tông đổi hướng.
Hàn Tông hơi nhíu mày nhưng hắn cũng theo lời đổi hướng, gã họ Đặng lại khó hiểu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh.
"Sư huynh, Anh Túc thảo mọc rất nhiều ở nơi gần nước, chúng ta lại đi về phía sườn núi làm gì?"
"Ta biết, nhưng mà đệ có nghĩ tới không, chúng ta biết tập tính của hoa, chẳng lẽ kẻ khác lại không biết?
Sườn núi tuy ít nhưng vẫn có, lại nói bọn chúng hẳn sẽ tìm về nơi có nhiều trước tiên. Với số lượng mười bông, ta nghĩ cũng không nhiều, tìm ở nơi đó là đủ lại vừa tránh va chạm không đâu."
Lâm Tuyệt Cảnh tay cầm bản đồ miệng gã phân tích đâu ra đó, ngay cả Hàn Tông cũng gật đầu cho là phải.
Ngoài tránh yêu thú trong núi lại tránh cả đám cướp, nơi nào có tài nguyên nơi đó có thổ phỉ.
Bất chợt ánh