Trên đường cái tại thành nam, có hai vị tiểu cô nương tầm chín mười tuổi đang đi ngó ngó mọi nơi với ánh mắt mười phần tò mò. Tiểu cô nương đi trước một bộ váy hồng nhạt vô cùng hoạt bát nhìn đông ngó tây, chốc chốc lại chỉ tay cười cười.
Mà tiểu cô nương phía sau một thân váy xanh trang nhã, khuôn mặt thanh tú cả người toát lên khí chất thanh cao thoát tục, tuyệt không giống tiểu cô nương bình thường.
"Tiểu Uyển, đi thôi nhìn thế đủ rồi, chúng ta quay về thôi."
Vị tiểu cô nuơng phía sau nhìn cô nhóc tung tăng phía trước lắc đầu nói.
"Hai daa… Thanh Tâm sư tỷ à, ta chơi chưa có đủ mà, khó khăn lắm mới ra ngoài nhìn còn chưa đã mắt."
Nữ hài tên tiểu Uyển một bộ chu miệng chạy lại cầm tay sư tỷ lắc lắc, bộ dáng thập phần ngây ngô đáng yêu.
"Không được, Chu hộ pháp và Nguyễn Trần thúc hiện giờ chắc rất lo lắng, không quay sẽ nháo thành một đống, ta cũng không muốn mang danh bỏ trốn."
Vị tiểu cô nương tên Thanh Tâm chậm rãi nói ra, cũng không có để ý đến tiểu cô nương bên cạnh mặt méo xẹo nữa mà quay người bước đi.
"Thanh Tâm tỷ tỷ chờ ta."
Bất đắc dĩ tiểu cô nương tiểu Uyển cũng chạy theo, mà chưa còn chưa đi được mấy bước hai người nhìn về một phương hướng khác chú ý, người phát ra giọng nói là một tiểu nam tử tám, chín tuổi.
"Ông đùa tôi à? Quyển này do Thăng Hoa đạo nhân viết á? Ông ta là ai vậy? Lại nói thơ từ ca phú chỉ dành cho mấy tên phàm nhân thôi sao?".
Hàn Tông một mặt mờ mịt hỏi lão béo , hắn còn đang tưởng mấy cái thứ Lược Sử Tu Giả này là hàng giải trí mua vui, như mấy truyện tiên hiệp hắn đọc kiếp trước.
Tại trước quầy hàng, lão chủ tiệm béo tốt đang nhìn Hàn Tông như nhìn con khỉ đột, nhưng lão cũng không có dám cười bởi vì trên cái góc áo nam tiểu tử này có thêu một chữ Hàn, tuyệt nhiên chính là ký hiệu nhận dạng người của Hàn gia.
Dù là tên ăn mày mặc áo này tới khu này đùa bỡn, cũng không phải người như lão có thể chọc.
"Ờm, vị tiểu ca này người đừng có trêu ta chứ, ta tuổi cao sức yếu liền chịu không nổi à."
Lão bản cũng là bất đắc dĩ trả lời.
"Sư tỷ à, tên nhóc này này có phải là ngu quá hoá dại rồi không? Ngay cả trẻ con lên ba cũng biết mảnh thế giới này vốn cường giả vi tôn, mà mấy kẻ không tu hành được chỉ như ếch ngồi đáy giếng, lấy thơ từ ca phú giải sầu thôi sao? đến cả Thăng Hoa đạo nhân cũng liền không biết?."
Nữ tử tiểu Uyển bộ dáng cũng là mờ mịt quay qua hỏi sư tỷ bên cạnh mình, rõ ràng tiểu cô nương này thấy cả hài tử mới sinh còn biết thế giới này tu giả và phàm nhân khác biệt nữa, từ đâu chạy ra một tên ngớ ngẩn.
Mà sư tỷ tiểu nữ tử tên Thanh Tâm cũng một mặt không hiểu nhìn tiểu hài tử trước mặt.
Hàn Tông quay sang nhìn có chút hơi ngẩn người, hai con nhóc mới lớn này thật sự là xinh đẹp, dù vài bộ phận còn chưa phát sinh dị trạng bên trong, nhưng đoán chừng vài ba năm tới chính là hotgirl ở kiếp trước của hắn.
Mà cái chân chính Hàn Tông ngẩn ra là hắn xác định đúng, không phải mình xuyên về quá khứ mà chính là thế giới khác, một thế giới mà hắn chưa biết.
Hàn Tông biết không giống như phim ảnh, mặc dù mỗi thời cách nhìn nhận cái đẹp mỗi khác nhưng mà người xưa còn chưa phát triển được đến bộ dáng như này, hắn còn muốn tìm hiểu thêm một chút liền hướng nữ tử vừa mắng mình chắp tay cười.
"Tại hạ cũng là lần đầu ra ngoài, không biết thế giới này rộng lớn thế nào, còn mong vị cô nương đây chỉ điểm."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng bất đắc dĩ không thôi, chính mình ba chục tuổi đầu còn hướng hai cái đứa nhóc này lấy lòng, ông đây mà biết trước đã cho mấy cái bạt tai.
"Thật là không biết ngươi từ đâu chui ra nữa? nói cho ngươi một chút cũng không sao. Thế giới này có hai loại người, chính là tu giả chúng ta cao cao tại thượng, phần còn lại đều là phàm nhân giống như nơi này các ngươi. Làm phàm nhân chỉ có thể thành thành thật thật mà sống cho qua ngày, có trách nên trách các ngươi tư chất có hạn không mở ra nổi linh căn."
Nữ tử tên tiểu Uyển vênh cái mỏ nói ra, nhìn biểu hiện mấy kẻ xung quanh có sợ sệt có hâm mộ khi nàng nói đoạn chính mình là tu giả mà càng thêm đắc ý.
"Tu tiên sao? hoá ra mình lạc vào thế giới tu tiên giả."
Hàn Tông cũng không có quá để ý đến vẻ mặt vênh váo của nữ tử mà tự thì thào một tiếng, hắn lúc này còn đang bàng hoàng, lâu nay hắn cứ chắc mẩm lạc đến thời Napoléon.
"Mà này, ngươi có bị sao không vậy? Ta thấy mặt ngươi tái như…."
Tiểu Uyển ngập ngừng hỏi.
"À.. à… không sao, đừng để ý."
Hàn Tông vội vàng chen lời.
Mà nữ tử tiểu Uyển còn chưa kịp nói thêm đã có vài thân ảnh xuất hiện, một kẻ tiến tới liếc mắt liền làm cho mấy kẻ tụ tập đứng xem náo nhiệt biến sắc, vội vàng rời khỏi như nhìn thấy ôn thần.
Lão bản béo cũng vội vã đóng cửa tiệm, y còn chả dám quan tâm đến quyển sách mà Hàn Tông đang cầm trên tay.
Người đến tiến lên cung kính ôm quyền hướng hai vị nữ tử lên tiếng.
"Xin hỏi hai vị có phải họ Tru?".
Nói rồi trong tay gã xòe ra một lệnh bài bằng gỗ xam, mặt trước khắc chữ Tru mà mặt sau chữ Thanh.
"Phải".
Nữ tử tên Thanh Tâm quan sát Hàn