Mỗi một người đều có suy nghĩ khác nhau, người khôn kẻ ngu vô số vì thế mỗi một kiểu người nên có một thái độ đối đãi khác nhau.
Hoặc là nói cách lừa gạt cũng khác đi đôi chút, nhưng với những kẻ tự mãn như Thường Xuân, chỉ cần giả ngu một chút cũng đã thừa rồi.
Hắn lắc đầu cười cười, tông môn muốn các nàng tự tin kiêu hãnh chứ nào có phải tự mãn, ra đường coi mặt mà bắt hình dong.
Xem ra đối với một số kẻ thì phương pháp dạy này đã không hiệu quả mất rồi, âu cũng là cái gì cũng có lợi và có hại. Bản thân mỗi người là phải tự mình nhìn ra lợi nhiều hay hại nhiều để mà chọn lựa thôi.
Đúng như lời nói, trời vừa sáng nàng ta cất bước đi thật, nhìn theo bóng lưng hắn vẫn có chút lăn tăn.
Tốt nhất là nên đi theo có gì còn yểm trợ, nàng ta dẫu sao cũng chỉ là nữ nhân mười bốn tuổi. Chân dài não ngắn, nhu mì có thiếu mà nóng tính lại thừa, có gây ra tai vạ hắn cũng chẳng ngạc nhiên đâu.
Hắn muốn mặc kệ nhưng vấn đề nằm ở chỗ Vạn Niên Thanh, bà ta cưng chiều nhật nhiều như thế nỡ mà nàng ta có chuyện thật, hắn đúng là phải chôn theo đấy.
Tổng hợp lại những gì hắn biết thì tới bảy phần là Vạn Niên Thanh muốn nàng ta tới làm nhiệm vụ này chứ không phải hắn. Chẳng qua là bà ta không yên tâm về tính cách nàng ta nên mới phải cắn răng cử hắn đi theo.
Thế là nàng ta lạnh lùng đi trước, hắn cất bước lén lút theo sau.
…
Ở một quán trà lầu xa hoa trong thành, nơi cửa sổ tầng trên có hai thanh niên đang chén chú chén anh…
"Phàn sư huynh quả nhiên cao thủ, tài thương nghiệp đúng là đệ nhất."
Một gã mắt lé cười tươi nâng chén chúc kẻ đối diện.
"Chút mánh khóe mà thôi, tất cả cũng là nhờ vào cái áo chúng ta đang mặc đây mới được như vậy đấy, ha ha."
Gã nam tử mắt lác còn lại cười đắc ý.
"Bọn họ chịu mua với giá đó cơ bản đúng là như vậy thật, hai năm nay bởi vì ra ngoài kiếm ăn mà cảnh giới tiến thêm chậm chạp. Nhưng mà công sức bỏ ra rất đáng, vẫn đủ để hai năm tiếp theo tiến vào Ngưng Khí."
Gã mắt lé cười hề hề.
"Ừm, xong mẻ này là chúng ta quay về đóng cửa tu hành, hai năm sau đến Ngưng Khí là vừa kịp tuổi vào nội môn hạch tâm."
"Chỉ tại cái tên khốn Nguyên Văn kia mà chúng ta bị đẩy tới Cực Bá hội, biết vậy khi trước còn ở hội Bách Hợp không có trêu chọc lung tung thì đâu ra nông nỗi này."
"Ừ, ta mà gặp hắn thì phải dần cho nhừ xương mới…. Ế? Sao tên kia nhìn có chút quen quen thế nhỉ?."
Gã mắt lác đang nói, chợt nhìn nơi đường xa xa tấp nập kia có tên nhóc quen quen.
" Đâu? Ô con bà nó… Kia chẳng phải là hắn hay sao?. Phàn sư huynh, hắn ở đây làm gi?"
"Ha ha ha, thật là không nghĩ, vừa nhắc tới ma thì ma hiện hồn. Kệ thây hắn ở đây làm gì, chúng ta đi xem thử."
Lại nói hai kẻ này chính là Phàn Chu và Tuấn Anh từ Bách Hợp hội chuyển sang hội Cực Bá.
Khi xưa gã Bách Xuyên vì mời chào Hàn Tông vào Bách Hợp hội mà thương lượng với gã họ Cục, hai kẻ này chính là bị đẩy đi như thế.
Bọn chúng vốn hay gây chuyện trêu chọc không ít kẻ ở hội khác, đến khi chuyển sang Cực Bá hội thì ai cũng khinh rẻ xa lánh.
Tài nguyên không có, lại không ai hỗ trợ để bọn chúng kêu giời trách đất, cơ mà thật may tên họ Phan này lại có chút tài lanh. Gã vốn xuất thân nghề buôn bán, vì thế dựa vào cái đồng phục đệ tử tông môn đã chào được rất nhiều hàng cho đám thế lực nhỏ xung quanh.
Gã mua chỗ này một chút rồi mang đi bán chỗ kia một tẹo, cứ thế trong hai năm đã kiếm được không ít, chỉ khổ cái là phải đi xa một chút thôi.
Người xưa có câu "chó không bằng cọp nhưng vẫn dọa được gà."
Tất nhiên rồi, đệ tử tông môn lớn đi mời chào làm ăn, mấy cửa tạp nhỏ ai mà chẳng phải nể chút mặt mũi.
Bọn chúng cậy quyền mà bán ép giá, bằng không chi phí đi lại chỉ có lỗ chứ chẳng lãi đâu. Đám người kia đành biết ngậm bồ hòn, bọn họ sợ là sợ cái đồng phục kẻ này mặc trên người thôi.
Tài lực vốn là tài và lực ghép lại, người thành nhân là người có tài, kẻ thành công là kẻ có lực.
Thật hay hai kẻ đang chốt chuyến hàng cuối lại gặp phải Hàn Tông lù lù đi tới, vì thế bọn chúng vội vàng theo sau.
Nói đùa, thù cũ không trả đến chó cũng khinh, chỉ chưa biết tên nhóc này tới đây làm gì.
Nhưng mà đi theo liền sẽ rõ ràng thôi, tiện có cơ hội nhất định sẽ chọc gậy bánh xe cho hắn một vố nhớ đời.
…
Lại nói Thường Xuân nàng ta vừa đi tới gần cửa nhà Thành gia, đứng núp ở kia đường nàng nhìn thấy hai xe ngựa to đang chờ ở đó.
Tiếp theo lại có một đám người đi ra, hai người đi