Trên một quảng trường rộng lớn, một góc nơi này có tới vài bệ đá khổng lồ. Mỗi cái rộng tới mấy trượng, thỉnh thoảng lại tỏa ra linh quang dao động dập dờn.
Bất chợt một cột sáng từ trên tận trời cao đổ xuống, nó bao trùm trong linh quang của một cái bệ đá. Ánh sáng từ từ mờ đi, phía trong bệ đá lại thấp thoáng hiện ra vài thân ảnh.
"Phù…. Cuối cùng cũng về tới môn."
Giọng một thiếu niên nam tử vang lên, nhìn y tướng mạo tuấn tú xong gương mặt lại toát một vẻ nhợt nhạt, giống như là người ốm mới rời khỏi giường.
"Các ngươi có thể về động phủ của mình để nghỉ ngơi, những việc còn lại ta sẽ lo tất chu toàn."
Người bước ra từ bệ đá đầu tiên là một gã trung niên khoảng chừng bốn mươi, y một thân bào bã trầu, làn tóc thả bay phấp phới.
Gã chính là Vương Tư Kiệt, mà người ở phía sau theo ra lại là Hàn Phong cùng đám người Du Long. Từ trong bí cảnh đi ra, bọn họ vừa từ thành Thánh Nhân truyền tống thẳng về đây.
Một đám người ai ai cũng hiện hữu mệt mỏi trên mặt, chỉ có mình gã họ Vương lại không sao. Vốn dĩ gã được cử đi bảo hộ đám đệ tử này, đặc biệt là Hàn Phong. Duy chỉ có bí cảnh là gã không vào được, cũng bởi khác biệt cảnh giới.
Đám người chia nhau rời đi, Hàn Phong bái chào sau đó cũng phi kiếm về Đoán Định Phong. Thấy hắn về tới, Thanh Khư đạo nhân kiểm tra qua bảo bối yêu quý không sứt mẻ chút gì, lão vui lắm.
"Thế nào đồ nhi, lần này gặt hái thành công chứ?."
"Vâng thưa sư tôn, truyền thừa linh quả cùng thảo dược đã lấy. Mọi thứ đều ổn."
Hàn Phong ngập ngừng sau bình thường nói ra, hắn trước sau vẫn không nói tới chuyện kia.
"Đan dược ta đã chuẩn bị hết cho con rồi đây, mau mau quay về điều tức đi."
Thanh Khư lão đạo cũng chẳng quan tâm nhiều thêm cái gì khác, mọi thứ để sau, sức khỏe của đồ nhi mới là trọng yếu. Từ ngày đồ nhi oanh động toàn bộ giới tu giả, lão thân là sư tôn cũng ăn theo không ít, bảo sao không vui cho được.
Hàn Phong bái tạ sau quay về động phủ dưới núi trị thương hai ngày, tới ngày thứ ba khi đang ngồi thả hồn vào gió ngắm cảnh núi non thì đằng sau có tiếng người.
"Trở về cũng không có đi thăm chúng ta, hứ."
Người tới là nữ tử tú lệ, thân váy màu tím than, khoảng độ hai mươi.
"Lạc Lạc tỷ, ta…"
"Được rồi, ta cũng biết là đệ bị thương, tình hình sao rồi?."
"Đệ không sao, phiền lòng mọi người rồi."
"Nhắc tới phiền thì đúng là có phiền đấy."
"Hả? Lạc Lạc tỷ…?."
"Tâm sư muội vì trộm cái Ngự Giáp cho đệ mà bị Nguyễn phong chủ trách mắng một phen, nhốt tới giờ còn chưa được thả ra."
"A… Vậy đệ phải mau chóng tới đó."
Nhìn thấy hắn hốt hoảng như vậy, nữ tử cười duyên một cái sau đó nói:
"Không vội, giờ đệ mà tới đó sẽ bị Nguyễn phong chủ đòi mất cái Giáp đấy, như thế lại phụ lòng Thanh Tâm muội."
"Nhưng…."
"Hừ… Nguyễn gia mặc dù mang tiếng tới ngỏ lời kết thông gia nhưng lại đi tay không, cái Ngự Giáp này coi như là tiền lãi trước đi."
"Nhưng mà như vậy Thanh Tâm muội nhất định sẽ chịu ủy khuất."
Hàn Phong càng lo lắng.
"Chậc… Dẫu sao họ cũng là ông cháu, đệ lo cái gì? Ngược lại ta lại thấy đệ có vấn đề."
"Không, không có… À cho Lạc Lạc tỷ này."
Hàn Phong giật mình lảng qua chuyện khác, hắn nhanh chóng móc ra vài cây thảo dược đưa cho Trầm Lạc.
"Coi như đệ còn có lòng, ta nhận."
Trầm Lạc cười duyên cầm đút vào túi xong đâu đấy, tiếp đó nàng lại nhìn hắn.
"Phong… đệ có gì giấu ta đúng không?."
"Đệ… không có."
Trầm Lạc thấy vậy nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên hắn, trực giác của nữ nhân vốn rất nhạy cảm. Chỉ mới đi bí cảnh Động Cổ Hồng Xà mấy hôm, nàng đã thấy hắn khác trước đôi chút. Biểu hiện này không phải Hàn Phong mà nàng biết.
"Phong, ta ở với đệ từ khi đệ mới ba tuổi, đệ thế nào ta còn không biết hay sao?. "
Hàn Phong nghe thế thì ngước nhìn Trầm Lạc, từ lúc sư tôn mang về tới nay, hắn giống như là vô tư vô lo, thật ra nội tâm lại phức tạp. Hắn chưa từng về nhà lần nào, mặt cha dáng mẹ cũng chẳng nhớ ra sao. Sư tôn tuy chăm bẵm như cha, nhưng tình mẹ là thứ thiếu thốn, cũng chỉ có cô gái này để hắn có thể dựa vào mỗi khi mềm lòng.
Nghĩ tới đây Hàn Phong xúc động, hắn ôm chặt lấy Trầm Lạc khóc rống một trận, qua tận hai giờ sau mới chịu nguôi ngoai.
Trầm Lạc vừa vỗ về vừa an ủi hắn, sau khi nghe tiếng lòng của Hàn Phong cũng cảm thấy mủi lòng. Nàng thương thay cho số kiếp sư tôn của hắn bạc mệnh, sau cùng quệt lệ đi nhìn hắn nói:
"Thế bây giờ đệ tính làm sao?."
"Đệ…"
"Chậc… chiếc quan tài đó, đệ định cứ đem mãi bên người à?."
"Đây là di vật của sư tôn, đương nhiên là đệ phải mang theo chứ?."
Hàn Phong lời nói ngập ngừng.
"Đệ ngốc, chiếc quan tài này chứa ấn ký cùng chấp niệm của sư tôn đệ, chẳng lẽ đệ muốn sư tôn mình không đầu thai được hay sao?."
"Nhưng mà sư tôn di mệnh muốn đệ mang chiếc quan