Giang Anh Tuấn bị đau hừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng buông Nhan Nhã Quỳnh ra.
Nhan Nhã Quỳnh cho là gặp lưu manh nên còn không kịp nhìn rõ đối phương lại giơ chân lên đá chính xác vào phần dưới của người đàn ông.
Giang Anh Tuấn ngẩn ra rồi vươn hai tay nhanh chóng đỡ lại.
Cú đá mạnh mẽ.
Giang Anh Tuấn xuýt một tiếng, nếu không đỡ cú đá mạnh này thì e rằng kiếp này anh sẽ đoạn tử tuyệt ^ tồn.
“Thật ác độc.
”
Giọng lạnh như băng.
Nhan Nhã Quỳnh ngẩn ra, cô cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt mới dần nhận ra là Giang Anh Tuấn.
“Anh Anh Tuấn không ở bên vợ sắp cưới mà lại đến chỗ tôi làm trò lưu manh à?”
Giang Anh Tuấn nghe thấy lời này thì cảm thấy như là câu nói đầy mùi ghen.
Anh cong môi, vòng hai tay qua eo cô rồi bỗng dưng kéo tới.
“Anh Anh Tuấn.
”
Giọng Nhan Nhã Quỳnh lạnh lùng.
“Nhã Quỳnh, chuyện Trần Nhật Linh là bất đắc dĩ, chỉ là một danh phận mà thôi.
”
“Mà thôi…”
Nhan Nhã Quỳnh cười lạnh.
Cô để hai tay ở trước ngực Giang Anh Tuấn, sắc mặt âm u: “Nếu như tôi nói tôi để ý thì sao?”
Nhan Nhã Quỳnh nói xong mới nhận ra mình mới vừa nói cái gì.
Đột nhiên cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng vào nhà.
Không đợi Giang Anh