Nhan Kiến Định ngồi sang một bên giả vờ như không nghe thấy, em gái tự mình biết.
Nếu loại chuyện xả khí này mà để cô làm ra trước mặt hai người đàn ông, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ không nhìn thấy mặt trời.
Khuôn mặt của Lê Quốc Nam đỏ bừng, đứng cách xa hơn một chút rồi nói: “Cái chuyện xả khí kia em tự hiểu đi.
Em Quỳnh, anh đi ra ngoài trước.
Về cơ bản, em sẽ xả khí trong vòng một ngày và sau đó em có thể ăn một số thức ăn lỏng.
Em có thể ăn cơm bình thường trong vài ngày nữa.”
Vừa nói xong thì anh ta đã chạy ra ngoài, lúc này mà không chạy thì còn đợi đến khi nào nữa.
Anh ta còn không quên quay đầu nhìn Nhan Kiến Định với ánh mắt đồng tình.
Nhan Nhã Quỳnh không còn tâm trạng để nghe nửa câu tiếp theo.
Cô nghĩ rằng sau khi đứa bé ra đời, cô sẽ có thể thoải mái nhưng không ngờ cuộc đời đã giáng cho cô một cú đánh đầu tiên, điều thứ nhất cô nghĩ đến chính là muốn nhét đứa bé vào lại trong bụng.
Ở trong căn phòng đẹp tựa như mùa đông đã đến, Nhan Kiến Định lặng lẽ nhích ra xa một chút, trong lòng anh ấy có chút tự hào, cô em gái của anh ấy thật tuyệt vời, mới vài tuổi mà khí thế đã mạnh mẽ như vậy.
“Anh, anh nghĩ heo hấp ăn ngon hay là chiên ăn ngon… Nhìn nơi Lê Quốc Nam rời đi, Nhan Nhã Quỳnh nghiến răng lộ ra một tia ớn lạnh.
Trong lòng yên lặng thương tiếc cho Lê Quốc Nam ba giây, Nhan Kiến Định không chút do dự ngẩng đầu lên: “Đương nhiên là hấp rất ngon, không bị ngấy”
Có câu nói bạn chết vẫn tốt hơn tôi chết, anh ấy chỉ có thể vô cùng xin lỗi với Lê Quốc Nam.
Nếu có cơ hội, anh ấy nhất định sẽ tìm cách bù đắp.
“Em cũng nghĩ như vậy.
Chờ đến khi em có thể ăn thịt, anh trai nhất định phải giúp em, không được mềm lòng”
Cô dùng ánh mắt sâu kín nhìn về phía Nhan Kiến Định, vẻ u oán trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Quỳnh khiến Nhan Kiến Định cảm thấy xót xa.
Anh ấy bước tới ôm lấy em gái vào lòng, cẩn thận an ủi, Lê Quốc Nam sẽ không biết mình bị đá đi đâu rồi.
Khi mới sinh ra đứa bé khá nhăn