Thậm chí ngay cả một chút biểu hiện tò mò cậu bé cũng không có.
Theo lý mà nói, một đứa trẻ năm tuổi sẽ thích nô đùa chạy nhảy, nhưng Nhan Hướng Minh lại trầm tính, không giống như những đứa trẻ khác, đây là điều mà Nhan Nhã Quỳnh lo lắng nhất.
Cô hi vọng con mình có thể bình an vui vẻ là được rồi, nhưng hết lần này đến lần khác Nhan Hướng Minh lại thể hiện ra trí thông minh khác hẳn người bình thường của mình.
Đa số thời gian đều là cô chơi với cậu bé.
Mới đầu Nhan Kiến Định cũng rất lo lắng, thông minh quá chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, anh ấy cũng coi như đã chứng kiến Hướng Minh lớn lên, yêu thích Thành Đô không kém gì Nhan Nhã Quỳnh, anh ấy cũng không hy vọng đứa trẻ này cuối cùng lại tự làm tổn thương chính mình, đặc biệt là những năm gần đây, TOQT càng ngày càng xuất sắc, nhiều lúc anh không phải đi công tác bên ngoài thì cũng là công tác trên đường, không thể ngày nào cũng để mắt tới Nhan Hướng Minh được.
Nhưng từ một năm trước, sau khi anh nói chuyện một cách chân thành với đứa cháu nhỏ này, bỗng nhiên lại cảm thấy những mối bận tâm trước đây của bọn họ đều không cần thiết.
Mặc dù Hướng Minh còn nhỏ nhưng bản thân muốn cái gì, lúc nào nên làm gì, cậu bé đều tự lên kế hoạch vô cùng tốt, nhiều lúc kỉ luật bản thân của cậu bé còn quy củ hơn cả người lớn như anh.
Đứa trẻ như vậy sau này nhất định sẽ còn xuất sắc hơn anh, căn bản là không cần phải lo lắng.
Sau khi hiểu ra vấn đề này, anh cũng có nghĩ tới việc khuyên nhủ Nhan Nhã Quỳnh, nhưng Hướng Minh lại quá cô đơn như vậy, bên cạnh không có lấy một người bạn có thể trò chuyện, vì gần như tất cả mọi người đều không theo kịp suy nghĩ của cậu bé.
Ngoài việc thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ trước mặt Nhan Nhã Quỳnh, còn lại ở bên ngoài cậu bé đều bày ra khuôn mặt lạnh lùng, khí thế vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có lúc ngay cả cô giáo cũng cảm thấy e ngại.
Xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu bé, mắt Nhan Kiến Định hơi híp lại: Gần đây Hướng Minh ở nhà có ngoan ngoãn chơi cùng mẹ không?”
Không thể không nói rằng, có đôi khi, không phải