Hơn nữa quy mô của trường mẫu giáo này còn đang tăng lên không ngừng.
Dù sao mặc dù mấy đứa bé còn nhỏ nhưng thứ chúng phải học lại rất nhiều.
Với quy mô hiện tại thì vẫn còn một số Chương trình học bộ môn nghệ thuật không thể dạy học bình thường.
Vì đảm bảo cho sự an toàn của học sinh nên trường học luôn đóng kín cửa.
Buổi sáng đưa học sinh tới, rồi tận đêm mới đón về, giữa buổi không cho phép bất kỳ người nhà học sinh nào đi vào trường học.
Cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng là giáo viên dẫn học sinh đi vào một căn phòng cách biệt riêng để giải quyết, rất an toàn.
Nhan Nhã Quỳnh đứng trước cửa trường mẫu giáo, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự hoài niệm.
Cô đã học ở đây bốn năm rồi mới lên tiểu học, mặc dù bây giờ nơi này đã thay đổi rất nhiều nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn có thể nhận ra đây là trường cũ của mình.
Giáo viên nhận được thông báo sẽ đứng chờ ở cửa, sau khi xác nhận thân phận của Nhan Nhã Quỳnh rồi mới dẫn cô và Nhan Hướng Minh đi vào trong.
Trường mầm non xanh hóa rất tốt, từ cổng vào là một con đường thẳng tắp, hai bên trông hai hàng cây ngân hạnh cao lớn.
Bây giờ là mùa hè nên lá xanh um tươi tốt, đẹp vô cùng.
Xe không được phép đi vào khuôn viên trường học nên cho dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng phải tự đi bộ tới.
“Mẹ ơi, nơi này đẹp thật đấy”
Nhan Hướng Minh có chút vui vẻ, cậu bé kéo lấy tay của mẹ mình.
Lúc hai mẹ con còn ở bên Mỹ, trong trường mầm non chỉ có những hình vẽ đầy màu sắc hoặc là những trang trí bằng nhựa, còn chỗ này thì thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.
“Con thích không?”
Nhan Nhã Quỳnh đi vào nơi này một lần nữa, khi cô nhìn thấy cảnh sắc nhẹ nhàng đầy sức sống thì không kiêm chế được mà nở một nụ cười thật tươi.
“Tốt hơn trường mẫu giáo trước kia của con rất nhiều!”
Hướng Minh gật đầu, cậu bé rất nghiêm túc, cứ như một lãnh đạo đang đi