“Anh hẹn con trai tôi trước mặt tôi như vậy, Giang Anh Tuấn, có phải anh không xem nhà họ Lê chúng tôi ra gì không?
Trong mắt lộ ra một chút khó chịu, Lê Quốc Nam trâm mặt xoay người đi.
“Nói thật, Lê Quốc Nam, con trai anh khiến người ta vui vẻ hơn anh nhiều”
Nói xong, Giang Anh Tuấn xoay người đi, chân mày nhíu chặt lại, tay trái đút trong túi nắm chặt mới miễn cưỡng lấy lại chút lí trí.
Đứa bé kia thật khiến người ta nghỉ ngờ.
Lê Quốc Nam khó chịu đặt Nhan Hướng Minh xuống đất, ngồi xổm xuống: “Hướng Minh, chú Nam đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi chứ? Đừng có đi theo người lạ.
Cháu thì hay rồi, bán mình còn chưa đủ, suýt chút nữa bán luôn mẹ cháu”
Không nhịn được, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên trán Hướng Minh: “Đúng là đứa bé ngóc!”
Nếu không phải anh †a đúng lúc tới kịp, sợ là Nhã Quỳnh đã bị đứa nhóc này bán mất rồi.
Anh ta võ ngực mình, trái †im đập nhanh lúc này mới chậm lại chút.
Nhưng mà, Hướng Minh cảm thấy chú đó rất thân thiết, hơn nữa, đây là nhà mình, sẽ không có người xấu đâu...” “Thân thiết gì chứ? Đó chính là người lòng dạ đen tối.
Hướng Minh, lần sau cháu gặp người đó, nhớ nhất định phải tránh xa, nếu không sẽ bị anh ta bán lúc nào cũng không biết.”
Lê Quốc Nam bĩu môi, tự khinh bỉ mình, hoàn toàn không chú ý tới chút buồn bã thoáng hiện lên trong mắt bé con.
“Được rồi, chú nói vậy thôi, nhớ lát nữa ra ngoài phải gọi bố, biết chưa?”
Dắt bàn tay bé nhỏ của Hướng Minh, Lê Quốc Nam ổn định lại tâm trạng, nén lại cơn giận, chậm rãi cùng đứa bé bước