“Được, sau này mẹ sẽ dựa vào Hướng Minh, Hướng Minh cố lên!”
Nhan Nhã Quỳnh ôm lấy Nhan Hướng Minh rồi cười tủm tỉm đồng ý.
Chắc chắn con trai cô sẽ giỏi giang hơn cô nhiều.
Nhan Nhã Quỳnh nói chuyện với con trai một lúc lâu, tới nỗi ngồi phịch lên giường.
Nhan Hướng Minh cũng rất vui vẻ, cậu nhóc ôm lấy mẹ mình, Nhan Nhã Quỳnh ôm lại, để cho cậu nhóc có thể thoải mái hơn một chút.
Hai mẹ con lắng lặng lắng nghe nhịp tim của nhau, cơn buồn ngủ dần ập tới.
Sáng sớm hào hứng đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại gặp phải Giang Anh Tuấn.
Cả tinh thần và thể xác của hai mẹ con đều mệt, bây giờ đã không chống cự nổi.
Trong đầu Nhan Nhã Quỳnh trống rỗng, tạm thời cô không muốn nghĩ tới những chuyện phiền phức kia.
Khi cô nghe được tiếng hít thở đều đặn của Nhan Hướng Minh thì biết rằng cậu nhóc đã ngủ thiếp đi, cô cũng nhắm mắt theo.
Quả nhiên gặp phải Giang Anh Tuấn chẳng có chuyện gì tốt cả.
Mặc dù gối lên tay mẹ ngủ rất thoải mái, nhưng khi ngủ dậy thì cả người đều đau nhất.
Nhan Hướng Minh lắc lắc cái đầu rồi tỏ vẻ cổ mình rất đau…
Hai mẹ con ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới khi dì giúp việc nấu cơm xong thì mới bị đánh thức.
Sau khi hai người ngủ một giấc thì đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là giấc ngủ này có hơi vất vả…
Nhan Kiến Định nhíu mày xử lý chuyện của TQT, mặc dù nói bây giờ đã tham gia vào thị trường Hải Phòng nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Anh ấy bận rộn tới nỗi còn chẳng có thời gian ăn cơm trưa.
Nhan Kiến Định đang bận thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh ấy hơi nhíu mày lại, cũng không ngẩng đầu mà chỉ cất lời: “Vào đi”
Chu Thanh rất nghiêm túc, cầm theo điện thoại vội vàng đi tới: ‘Chủ †ịch, anh xem cái này đi.
người ngủ một giấc thì đã khôi phục lại tinh thần, chỉ là giấc ngủ này có hơi vất vả…
Nhan Kiến Định nhíu mày