Nhan Nhã Quỳnh chỉ lo hóa trang cho mình mà quên mất từ sau khi công ty chuyển tới Hải Phòng thì mình và con trai chưa tới công ty một lần nào.
Lễ tân đương nhiên là không biết chính mình.
Nhan Nhã Quỳnh không muốn làm kinh động tới Nhan Kiến Định nên đành gọi điện thoại cho Chu Thanh, cô ôm con trai tới ghế salon cách đó không xa để nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ người tới đón hai mẹ con.
Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, nhất là gần đây cô không được may mắn cho lắm.
Khó khăn lắm mới đi ra ngoài một lần thì lần nào cũng có chuyện gì đó không hay xảy ra, khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Mình không muốn ra cửa là một chuyện, nhưng bị ép ở trong nhà thì có chút giống ngồi tù…
“Mẹ ơi, vì sao Hướng Minh lại phải mặc cái này ạ?”
Nhan Hướng Minh giật giật khăn quàng trên cổ, cậu bé có chút khó chịu nên nhíu mày.
“Tóm lại là dạo này mẹ không được may cho lắm, cứ luôn gặp những chuyện không hay… Nhan Nhã Quỳnh chỉnh lại khăn quàng cho Nhan Hướng Minh với vẻ mặt nghiêm túc, nếu không phải là khẩu trang quá lớn, hơn nữa lại rất bí thì cô cũng không dùng thứ gây khó chịu như khăn quàng cổ.
“Nhưng trước kia mẹ đã hứa với Hướng Minh là sẽ dẫn con đi cung thiên văn mà.
Nhưng đã lâu rồi mà mẹ vẫn chưa dẫn Hướng Minh đi…’ Nhan Hướng Minh nhìn về phía Nhan Nhã Quỳnh với vẻ mặt hờn dỗi, cậu nhóc dựa vào người cô, cả người mềm mại như không xương vậy.
“Chờ sau khi thăm cậu xong thì mẹ sẽ dẫn con đi được không.”
Nhan Nhã Quỳnh đau lòng, cô ôm lấy Hướng Minh.
Là do người làm mẹ như cô không tốt, chính cô ở trong nhà cũng được nhưng trẻ con thì không thể.
Nhan Nhã Quỳnh thấy thời gian đang dần trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Chu Thanh đâu thì ôm Nhan Hướng Minh đứng dậy.
Cô nhìn về phía thang máy, định gọi điện thoại hỏi là đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhan Nhã Quỳnh vừa lấy điện thoại ra