Theo lý mà nói, Nhan Nhã Quỳnh hẳn là phải bị đánh rất thảm, NhanKiến Định mới chạy tới nơi, không người Giang Anh Tuấn vốn đang ở công ty, vậy mà lại chạy đến đây.
Có điều cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu của chị ta, chị ta cũng không cần thiết nói ra toàn bộ, chỉ cần kết quả cuối cùng là được, tất cả sẽ không có vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, Hải Phúc cúi đầu, tay bấm một số điện thoại.
“Người đã bị bắt rồi, sau khi đưa ra ngoài thì lập tức liên hệ tòa soạn báo và trang web, ném tất cả mọi thứ trong †ay ra.
Chỉ là người tìm tới còn chưa đủ, bọn họ còn phải đưa người ra, vậy thì cần có mồi nhử, câu cá đi, chị ta mới có thể tìm được thứ mình muốn.
“Đây chính là màn kịch hay mà chị nói à, cho tôi nhìn thấy Anh Tuấn tới cứu ả đàn bà xấu xa kia?”
Nhìn Hải Phúc nói chuyện điện thoại xong, Trần Nhật Linh lạnh nhạt nói, nước mắt trên mặt đã sớm bị lau sạch, cô ta ngồi ngay ngắn trên ghế, lại ra dáng một cô chủ ưu nhã của nhà họ Trần.
“Cô chủ nhỏ, cậu Anh Tuấn tới chỉ là chuyện ngoài ý muốn, mọi chuyện cần thiết đã sắp xếp xong, hiện giờ tất cả các video của Nhan Nhã Quỳnh đều có thể lén lút phát ra, chờ hai ngày nữa, sẽ lan truyền khắp các trang mạng.
Đến lúc đó, không chỉ riêng Nhan Nhã Quỳnh bị ảnh hưởng, TQT cũng sẽ xảy ra vấn đề.
”
Hải Phúc cúi đầu, nói ra toàn lời độc ác, giọng điệu là thản nhiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Cố gắng hết sức nhưng vẫn không đuổi kịp, NhanKiến Định trực tiếp đi tới bệnh viện, vừa vào liền thấy một đám bác sĩ, y tá vây quanh giường của Nhan Nhã Quỳnh, cô nằm trên đó sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đã lâm vào hôn mê.
Chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong, đã lại thêm việc nữa, trên trán NhanKiến Định nổi đầy gân xanh, kéo một bác sĩ ra, bản thân canh giữ bên giường của Nhan Nhã Quỳnh, cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn của cô áp vào má mình.
Tay cô lạnh buốt, hốc mắt của NhanKiến Định đỏ bừng, anh ta mím môi, nghiến chặt răng, nhắm hai mắt lại, cả người run rẩy, sau khi nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại thì mới đỡ hơn nhiều.
“Giang Anh Tuấn,