Trên mặt nở nụ cười khiến ngta thấy mà rùng mình, quay người rời khỏi nơi này.
NhanKiến Định gắng sức đuổi theo tới bệnh viện, Giang Anh Tuấn lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh, Nhan Nhã Quỳnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Hướng Minh cũng sớm chạy tới, bây giờ đang ngủ bên cạnh Giang Anh Tuấn, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mặt.
“Tôi có muốn nói với cậu.
”
NhanKiến Định đè nén lửa giận trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên người Giang Anh Tuấn, nhỏ giọng nói.
Nhìn người bên cạnh, Giang Anh Tuấn sờ lên mặt nhỏ của Nhan Nhã Quỳnh, vẻ mặt ra hiệu cùng đi ra ngoài.
“Tra được gì rồi?”
Lửa giận kiềm chế trong lòng không có chỗ phát ti3t, giọng điệu của Giang Anh Tuấn không quá tốt.
NhanKiến Định không để ý, co chân dựa vào tường, cúi thấp đầu: “Chạy hai, chết một, chỉ biết là có liên quan tới nhà họ Trần, mười năm rồi tôi không hoạt động ở Hải Phòng, vậy mà không biết nhà họ Trần có thể vung tay che trời như vậy!”
“Trần Nhật Linh.
”
Giang Anh Tuấn lạnh lùng nhìn NhanKiến Định, sau đó nói tiếp: “Cho nên, muốn tôi làm gì?”
“Tôi không có chứng cứ, Lưu Thanh Mai nói là quản gia nhà họ Trần tìm tới cô ta, TQT bây giờ còn chưa đủ sức đối đầu với nhà họ Trần, tôi cần cậu phối hợp.
”
Sắc mặt anh ta âm trầm, ánh mắt tối đi.
Giang Anh Tuấn gật đầu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu thì nghĩ ra gì đó, lông mày nhu lại: “Tôi cảm thấy dựa vào đầu óc của Trần Nhật Linh, không thể nghĩ ra kế hoạch chu toàn như vậy được, huống chỉ còn cướp được người trong tay anh, người đứng sau hẳn là nhằm vào anh”
Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là