Sau khi nói xong, cô lại có cảm giác như có gì đó không ổn, Giang Anh Tuấn híp hai mắt lại, cẩn thận quan sát cách Lê Quốc Nam và Nhan Nhã Quỳnh hòa hợp với nhau, anh luôn cảm thấy dáng vẻ của bọn họ không hề giống như đã kết hôn và còn có cả con.
Đặc biệt là cậu bé Hướng Minh, cậu bé thực sự có thể khiến anh thích ngay từ lần đầu tiên, chẳng lẽ…
Hai mắt anh nhìn thẳng vào Nhan Nhã Quỳnh, trong đôi mắt của anh đột nhiên lóe lên một đốm lửa được đè nén ở nơi sâu thẳm nhất, anh hỏi với giọng điệu thăm dò: “Hướng Minh và Lê Quốc Nam thật sự không giống bố con…
“Bọn họ vốn dĩ không phải là…à không, không giống nhau, ai nói bất kỳ bố con nào cũng phải giống nhau cơ chứ!”
Lê Quốc Nam còn chưa kịp thốt ra câu nào thì đã thấy Nhan Nhã Quỳnh nhanh mồm nhanh miệng, suýt nữa thì nói ra.
Trái tim gần như vọt ra bên ngoài, anh ta chỉ có thể mơ hồ quan sát thêm vài phút đồng hồ, sau khi nhận ra rằng Giang Anh Tuấn không có điều bất thường, lúc này anh ta mới thả lỏng một chút.
Lời nói ấp a ấp úng, vốn dĩ không phải…
vốn dĩ không phải gì cơ.
Khả năng ứng biến rất tốt, khiến cho Giang Anh Tuấn dù đang ngẩn người nhưng vẫn có vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe hai người kia nói chuyện.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống, chỉ chờ đến khi bén rễ và nảy mầm thì đã có thể kiểm chứng được giả thiết của mình, Giang Anh Tuấn không tiến đến giữa hai người mà ngồi đối diện với NhanKiến Định, hai người thảo luận với nhau về chuyện dự án.
Trần Tuấn Tú không hề biết mình đã về nhà bằng cách nào, cũng không kịp thay bộ quần áo ướt sũng trên người, ông ta bước vào phòng làm việc với vẻ mặt bình thản, hai tay không kiềm chế được mà run rẩy, vất vả lắm mới lấy được điện thoại dự phòng ra từ trong ngăn kéo, sau đó bấm một dãy số mà mình