Nhan Nhã Quỳnh hơi lo rằng đối phương sẽ thực sự liều lĩnh nhảy xuống, vì thế cô giữ chặt NhanĐịnh Kiến lại.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, phía sau loáng thoáng truyền tới tiếng kêu khóc của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ trung niên mặt dàn dụa nước mắt, hai bên tóc mai đã điểm bạc đẩy đám người đứng xung quanh ra chạy tới.
Bà ta nhìn ông cụ đang đu trên lan can với vẻ tức giận.
Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ tuổi và một đứa trẻ con tâm tám, chín tuổi cũng chạy tới.
“NhanHạo Tường, ông già chết tiệt này! Ông bị tâm thần à? Tử Du đang được phẫu thuật ở trong phòng giải phẫu đấy.
Cháu trai trưởng của ông đang ở trong thời khắc thập tử nhất sinh, ông lại còn chạy tới đây làm chuyện điên khùng! Chắc kiếp trước bà đây nợ nhà họ Nhan, vì thế mới phải phục vụ cả nhà các người!”
“Mau xuống đây cho tôi, không thì nhảy xuống một cách dứt khoát đi cho xong chuyện.
Như vậy tôi cũng đỡ phải chăm sóc ông!”
Lời nói của người phụ nữ này vô cùng sắc bén, tác phong dứt khoát, nhìn là biết đây là con hổ cái thường quán xuyến mọi việc từ nhỏ tới lớn trong gia đình.
Trên lan can, mặt ông cụ kia trở nên ỉu xìu, nhất là lúc nhìn cháu trai và con dâu của mình đi theo ở phía sau, ông ta không nói lên lời.
“Vẫn không xuống phải không? Thế thì tôi chết luôn với ông là xong.
Dù sao tôi cũng chẳng muốn quản chuyện của nhà họ Nhancác người nữa.
Tôi mệt mỏi rồi, cứ để bà mẹ già rụng hết răng của ông lo tất cả mọi chuyện đi!”
Bà ta nói xong thì chạy tới một bên khác, một chân gác lên lan can, sắp leo qua được rÕI.
Ông cụ kia lập tức trở nên cuống cuồng: “Bà nó à, bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh đi.
Tôi sai rồi, tôi không nên làm chuyện như thế này..
“
Ông ta không hề do dự bổ nhào qua ngăn người phụ nữ kia lại, nhưng lại tập tức ăn một cái bạt tai, sau đó bị nhéo tai: “Có chuyện gì sao không từ từ nói? Tiền trợ cấp của con trai tôi đã đưa cho mẹ tôi rồi.
Ông không thể quá tham lam được, hiểu không? Mau đi thăm Tử Du với tôi!”
Trò khôi hài này cứ thế