“Biết rồi.”
NhanKiến Định chỉ trả lời một câu rồi trực tiếp cúp máy.
Giang Anh Tuấn nở một nụ cười đắng chát rôi vứt điện thoại sang một bên.
Anh không bật đèn trong phòng mà chỉ dựa vào ánh trăng để c ởi đồ ra rồi đi vào phòng tắm.
“Anh, đêm hôm khuya khoắt mà ai điện thoại cho anh thế?”
Nhan Nhã Quỳnh nằm lỳ trên giường không ngủ được nên nhìn chằm chằm NhanKiến Định với ánh mắt lấp lánh.
“Chuyện của công ty, đợi khi Hướng Minh học tiểu học thì anh sẽ dạy em”
NhanKiến Định ném điện thoại ra chỗ khác rồi nói, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên.
Anh ấy đưa tay sờ gương mặt non nớt của cậu nhóc bên cạnh.
Mấy ngày nay Nhan Nhã Quỳnh gặp phải rất nhiều chuyện nên đã khiến cho cậu bé sợ hãi.
Cho dù việc học ngày càng nặng nhưng cậu bé vẫn kiên trì tới bệnh viện với Nhan Nhã Quỳnh mỗi ngày.
Vừa về Hải Phòng chưa được bao lâu thì từng chuyện từng chuyện cứ nối đuôi nhau mà tới.
Vừa giải quyết xong chuyện của cô không lâu thì hạng mục hợp tác của TQT và Sunrise đã xảy ra vấn đề.
Chắc chắn là cú điện thoại kia gọi tới cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Mặc dù đã tra ra người hại chết bố mẹ là ai nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không nói rõ ra được.
Cô càng ngày càng lo lắng, luôn có một dự cảm không tốt liên quan tới chuyện mười năm trước.
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần chờ anh, anh xem xong rồi cũng đi nghỉ đây”
NhanKiến Định sờ đầu của em gái mình rồi cười và nói.
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đó.
Em không làm phiền anh nữa, ngày mai xuất viện thì để anh Nam tới đón em là được rồi”
Từ sau cuộc kiểm tra tối hôm đó thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nghỉ ngơi.
Nhan Nhã Quỳnh vẫn luôn ngóng trông ngày mai tới.
“Được, nhưng lần này em phải để cho bảo vệ đi theo, không được để xảy ra sai lầm nữa!”
Xem như đã