“Nhan Nhã Quỳnh, bây giờ em vẫn còn nghĩ về Lê Quốc Nam sao? Người nhà họ Lê sẽ không đồng ý cho em và anh ta ở cùng nhau đâu.
Đừng có ngốc nữa…”
“Giờ cho dù người nhà họ Lê không đồng ý, người nhà Giang các về với anh? Một người chỉ có thể khiến tôi trốn tránh suốt?”
Vừa lúc nãy anh muốn tiến lên một bước cầm lấy cánh tay của Nhan Nhã Quỳnh, nhưng nhờ lời nói của cô, Giang Anh Tuấn cảm giác giống như trái tim đang đập nhanh bị một cây gậy đập vào, đau đớn vô cùng.
Nụ cười vừa trưng ra bị dập mất trong tích tắc, anh sải bước đi tới, bất chấp ôm Nhan Nhã Quỳnh vào vòng tay mình.
Đôi môi nóng bỏng của anh dán lên môi cô một cách bừa bãi, vẻ ngoài hung ác khiến Nhan Nhã Quỳnh sững sờ một lúc, anh dùng răng ngấu nghiến môi cô.
Mãi cho đến khi cảm giác đau đớn lên đến não, Nhan Nhã Quỳnh mới chợt tỉnh táo lại, cô dùng hai tay vỗ mạnh vào ngực người đàn ông này, Giang Anh Tuấn không vì thế mà buông tay ra, ngược lại càng siết chặt hơn.
Cô thậm chí không thể cử động, cô chỉ có thể ngẩấng đầu lên, buộc phải chịu đựng sự điên cuồng của Giang Anh Tuấn.
Chỉ đợi người đàn ông tỉnh lại mới buông tay cô ra.
Nhan Nhã Quỳnh dùng hai tay đẩy Giang Anh Tuấn ra, che miệng lại, lùi ra sau hai bước.
“Hừ!”
Cực kì đau, Nhan Nhã Quỳnh tức giận liếc nhìn Giang Anh Tuấn, trong lòng thầm than thở, chẳng lẽ người đàn ông này là chó à, sao lại thích cắn người như vậy? Cô lui về phía sau, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên và nhã nhặn, cần thận sờ lên đôi môi sưng tấy của mình: “Khi nào thì tôi được ra? Ông cụ Chánh có biết tôi ở đây với anh không? Ông ta có đồng ý cho tôi ở lại đây