Mấy ngày trước vốn muốn nói chuyện kết hôn trước thời hạn và thừa dịp này nói rõ ràng để nhà họ Trần cùng với xúc tiến tiến trình hợp tác của Sunrise, cũng coi là một công đôi việc.
“Ông nội, làm vậy thật sẽ không sao chứ? Lỡ như Anh Tuấn tức giận thì sao… hơn nữa cô Nhã Quỳnh…”
Mục đích đạt tới nên nét mặt Trần Nhật Linh cũng lộ ra sự vui vẻ, cô ta ra sức bấm cánh tay mình mới miễn cưỡng đè cảm xúc đang sôi trào mãnh liệt xuống.
“Đương nhiên ông sẽ giải quyết Nhan Nhã Quỳnh, ý kiến của Giang Anh Tuấn không quan trọng, Nhật Linh của chúng ta chỉ cần yên tâm chờ làm cô dâu xinh đẹp là được rồi.
”
Ông cụ Chánh vui vẻ vuốt đầu Trần Nhật Linh, vừa nói xong quay đầu lại thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, âm trầm như có gió bão sắp tới.
Ông cụ Chánh tiễn Trần Nhật Linh di rồi đi lên tòa tháp với khuôn mặt vô cảm, cánh cửa tràn đầy bụi bặm lại được mở ra, tiếng “kẽo kẹt”
làm người ta ê răng truyền từ tầng đầu đến tầng cuối.
Giang Anh Tuấn vẫn vô cảm ngồi ở trong góc, thậm chí hình như ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Ông cụ Chánh cau mày: “Ông và Nhật Linh đã bàn bạc thời gian kết hôn rồi, tính đầu tháng sau sẽ cho các con cử hành hôn lễ, ông biết bây giờ Nhan Nhã Quỳnh còn đang ở thành phố này, còn biết cô ta đang thuê nhà ở gần sân bay và qua lại với Lê Quốc Nam của nhà họ Lê, thật không biết cô ta có ý định gì?”
Sắc mặt Giang Anh Tuấn tối đen, lúc trước anh không nên thả người phụ nữ kia ra, Lê Quốc Nam đi năm năm mới vừa về lại ôm ôm ấp ấp và liếc mắt đưa tình, thậm chí bây giờ còn ở cùng nhau: “Cháu không có ý kiến về chuyện hôn lễ trước thời hạn, nhưng hôm nay cháu phải ra khỏi đây.
”
Lông mày ông cụ Chánh vặn chặt vì Giang Anh Tuấn đồng ý quá dễ dàng khiến ông ta cứ có cảm giác bất lợi, vốn còn không muốn cho anh